Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 569: Chiến lợi phẩm



60 triệu tệ!!!

Chỉ tính riêng Phỉ Thúy Bồ Đào đỏ loại Băng Nhũ thì đây đã là cái giá cực cao. Nhưng với Phỉ Thúy Kim Ti Hồng thì khác. Theo Cao Bá, Phỉ Thúy Kim Ti Hồng loại Băng Nhũ hoàn toàn xứng đáng với cái giá này.

Lý Dương rốt cuộc cũng chỉ là ra giá dựa theo kiến thức bản thân, nhưng điều đó còn phải xem xét giá cả thị trường, mà giá cả thị trường thì phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố.

Điều này thì Cao Bá rõ hơn ai hết, bởi lăn lộn ngoài thị trường là công việc của anh. Trong khi đó, thị trường đổ thạch Mandalay lớn hơn rất nhiều so với thị trường trong nước.

Nếu chỉ tính về chất liệu, cái giá 50 triệu quả thật là cao cho một viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng. Nhưng chỉ cần thêm vào nhân tố thị trường thì cái giá này còn kém rất nhiều. Nguyên nhân là bởi Phỉ Thúy Kim Ti Hồng thực sự vô cùng quý hiếm. Hơn nữa, đây lại là một viên Kim Ti Hồng cực phẩm, đừng nói là 60 triệu tệ, mà cao hơn thế cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

- Sang Dala, chuyện này là sao?

Lý Dương há hốc mồm nhìn Cao Bá đầy nghi hoặc rồi đột nhiên quay đầu nhìn Sang Dala đang đứng phía sau hỏi. Điều anh nghi hoặc không phải là giá cả của viên Phỉ Thúy,mà là thái độ của Cao Bá.

Đây rõ ràng là nguyên thạch của họ. Lý Dương anh chỉ là động tay động chân một chút để lấy báu vật từ bên trong ra, chứ quyền sở hữu nguyên thạch vẫn không hề thay đổi. Anh cùng lắm cũng chỉ là nhân viên phá nguyên thạch, tại sao Cao Bá lại quay sang ra giá với anh?

- Lý tiên sinh, cái ông hỏi là viên Phỉ Thúy này ư?

Sang Dala vẻ mặt hân hoan. Lý Dương vừa hỏi là Sang Dala đã biết anh đang nghĩ gì. Người không hiểu chuyện gì xảy ra lúc này sợ rằng chỉ có mình Lý Dương.

Có điều, lúc này thực sự Sang Dala đang rất vui. Cảm giác vui sướng đó dường như lan tỏa đến từng lỗ chân lông trên người anh, một cảm giác nâng nâng khó tả...

Lý Dương thực sự đã thắng Trác lão, tin rằng ván cược này chỉ sau vài phút nữa thôi là chú anh, tướng quân Sang Dun sẽ biết. Đợi họ quay về rồi, sẽ không còn ai trong gia tộc dám tỏ thái độ bất kính với anh và Lý Dương nữa.

Lý Dương là người thắng được cả Trác lão. Điều này có nghĩa là Lý Dương đã bước lên được vị trí ngang hàng với vua Phỉ Thúy. Kể từ xưa tới nay, thắng được Trác lão chỉ có một người duy nhất, đó là vua Phỉ Thúy. Hai người bọn họ vốn chưa phân thắng bại. Và Lý Dương vốn cũng không thể sánh với vua Phỉ Thúy, bởi anh còn quá trẻ. Nhưng sau khi chuyện này kết thúc sẽ không ai dám phủ nhận điều đó nữa. Việc cá cược đòi hỏi vận may, nhưng với họ, khả năng còn quan trọng hơn rất nhiều. Không có khả năng, vận may cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Huống hồ, vận may hôm nay của Trác lão cũng không tồi. Ông đã tìm được một viên Phỉ Thúy Pha Lê. Vậy mà ông vẫn bị Lý Dương đánh bại. Đó là sự thật không ai có thể chối cãi.

- Đúng vậy, anh mau nói xem rốt cuộc là thế nào.

Lý Dương khẽ nói, vẻ mặt có vẻ vội vàng. Anh không hề biết rằng quê hương của Sang Dala có tập tục, ai tìm được Phỉ Thúy thì nó sẽ thuộc về người ấy.

Có điều nghĩ kỹ lại thì Lý Dương cũng biết rằng đó là chuyện không thể, trên đời này đâu có người tốt đến vậy.

- Lý tiên sinh, ông vừa đến Mianma nên không biết Trác lão và thói quen của ông ấy. 10 năm trước, Trác lão đã lập ra quy định, chỉ cần có người cược thắng được ông ấy thì bất kể là nguyên thạch của ai, Phỉ Thúy lấy được đều sẽ thuộc về người chiến thắng. Không chỉ riêng viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng này, mà cả viên Pha Lê mà Cao Bá lấy được cũng thuộc về anh. Ngoài ra, sáu viên nguyên thạch hôm nay, viên nào có Phỉ Thúy thì đó đều là của anh.

Sang Dala cười lớn một tiếng, vẻ mặt càng rạng rỡ hơn. Trong khi Lý Dương thì đứng như trời trồng.

Thì ra nguyên nhân nằm ở đây. Đánh cược với Trác lão không ngờ lại có cái lợi lớn đến thế. Giờ đây, không chỉ Phỉ Thúy Kim Ti Hồng, mà cả viên Phỉ Thúy Pha Lê cũng đã trở thành chiến lợi phẩm của anh.

- Nhưng giá trị của những viên Phỉ Thúy này không hề nhỏ.

Lý Dương đột nhiên chỉ vào những viên Phỉ Thúy nằm dưới đất rồi khẽ nhíu mày.

Tất cả số Phỉ Thúy tìm được ngày hôm nay, nếu tính cả viên Kim Ti Hồng thì sẽ vào khoảng 100 triệu tệ. Những món đồ có giá trị hàng trăm triệu tệ! Quả thật Lý Dương không dám tin rằng nó sẽ thuộc về mình.

- Tôi biết, có điều đây là quy định do Trác lão đặt ra, mà chú tôi cũng đã đồng ý rồi. Lý tiên sinh, số Phỉ Thúy này là của anh, sẽ không ai có bất kỳ ý kiến gì cả.

Sang Dala mỉm cười gật đầu. Chuyện này cả thị trường đổ thạch đều biết. Nhưng biết là biết vậy, chứ chưa từng ai tận mắt chứng kiến Trác lão thua. Chỉ một vài người hiếm hoi biết rằng, Trác lão từng thua vua Phỉ Thúy, và ngược lại, nhân vật truyền kỳ ấy cũng từng bị Trác lão đánh bại.

Hơn trăm triệu bỗng chốc trở thành của người khác quả thật có chút đáng tiếc. Nhưng Sang Dala cảm thấy vừa ý hơn là nuối tiếc. Đừng nói là 100 triệu tệ, cho dù tốn cả tỉ NDT để lôi kéo được Lý Dương thì đó cũng là một cái giá rất bèo. Bởi danh tiếng của Lý Dương giờ đây không thua kém gì vua Phỉ Thúy.

- Lý tiên sinh, sự thật quả đúng như vậy, tôi có thể làm chứng.

Cao Bá tiếp lời, vẻ mặt đầy hứng khởi. Lần này anh không chút đố kỵ, vì gia tộc, lợi ích cá nhân chỉ là chuyện nhỏ.

Cao Bá không có máu mủ ruột rà với gia tộc Sang Dala. Nhưng mấy đời tổ tôn của anh đều hết lòng vì đại gia tộc, cho nên anh sớm đã là một thành viên của đại gia đình này.

- Chàng trai trẻ, bọn họ nói đúng, quy định đó là do ta đặt ra, không ai được phép phá hỏng nó. Cậu đã thắng, những báu vật này thuộc về cậu.

Trác lão không biết đã có mặt tự bao giờ, cười ha hả. Lời ông nói khiến Lý Dương không còn gì phải nghi ngờ nữa, nếu có thì chỉ là cảm thấy bất ngờ.

Vốn dĩ định bỏ ra một món tiền để mua bảo vật, không ngờ cái muốn mua lại là đồ của mình. Thay đổi này quả khiến anh cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Nhưng trước mặt Lý Dương là viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng vô cùng quý hiếm, nếu bảo không vui sướng thì đó thực sự là những lời nói dối.

- Cảm ơn Trác lão.

Lý Dương cúi đầu khẽ cười. Nếu đã là vật giành cho người chiến thắng thì anh không còn gánh nặng tâm lý nào nữa. Đây có thể coi là vật có được nhờ vào thực lực bản thân, chỉ là do trước kia anh không hề biết về phần thưởng này mà thôi.

- Thắng rồi, thanh niên này thực sự đã đánh bại được Trác lão ư?

Một người trong đám đông khẽ nói. Thực ra thái độ của Sang Dala và Cao Bá ngay sau khi Phỉ Thúy được phá xong đã nói lên điều này.

Chỉ có điều vừa rồi đích thân Trác lão đã đứng lên thừa nhân kết quả của trận cá cược. Điều đó càng khiến mọi người bất ngờ hơn. Bởi trong mắt họ, Trác lão là tượng trưng của sự bất bại.

- Lý tiên sinh, đề nghị của tôi ông thấy sao. 60 triệu để mua lại viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng này, nếu ông không đồng ý chúng tôi sẽ tăng thêm.

Cao Bá cười ha hả hỏi lại. Lần này hoàn toàn là sự thật.

Quả thật bọn họ không lưu trữ Phỉ Thúy thành phẩm, nhưng với một số loại đặc biệt thì khác. Viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng này nếu ở lại đây thì tầm ảnh hưởng của họ sẽ được nâng lên một bậc, lợi ích trong kinh doanh cũng vì thế mà tăng lên không ít.

- Thật ngại quá, tôi cũng đã nhắm viên Phỉ Thúy này rồi, vì thế nên mới hỏi mua các anh, thật không phải.

Lý Dương khẽ lắc đầu. Nhưng Cao Bá không hề để ý. Những lời vừa rồi chỉ là để thăm dò, nếu Lý Dương không muốn bán thì anh cũng tuyệt đối không miễn cưỡng. Bởi cái có giá trị nhất lúc này không phải là viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng, mà chính là Lý Dương.

- Không còn sớm nữa, Lý tiên sinh, chúng ta về thôi.

Sang Dala nhìn trời, bây giờ đã hơn 6 giờ, trời đã bắt đầu tối.

- Được, về thôi.

Lý Dương lập tức đồng ý. Với anh, thu hoạch ngày hôm nay thế là đủ. Không chỉ được đánh cược một trận đặc sắc với lão làng hàng đầu, mà còn giành được chiến lợi phẩm trị giá hàng trăm triệu tệ, chuyến này đến Mianma quả không phí công sức.

- Trác lão, tối nay chú cháu sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi cho Lý tiên sinh, không biết ông có rảnh không?

Sang Dala bước đến trước mặt Trác lão, thái độ hết sức cung kính. Nếu Trác lão đích thân ra mặt thì bữa tiệc chiêu đãi sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều, bởi ông có địa vị rất lớn trong gia tộc.

- Cũng được, tôi cũng đang muốn tán gẫu với Lý Dương, vậy thì chúng ta cùng về.

Trác lão gật đầu. Sang Dala chút sững người, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

Trác lão là người tự do, ngày thường ông không ở trong gia tộc. Mà dù ông ở ngoài thì cũng không ai dám có ý kiến gì. Bởi không chỉ riêng gia tộc Sang Dala, địa vị của ông trong các gia tộc khác cũng cao không kém.

Đặc biệt là mối quan hệ giữa Trác lão và vua Phỉ Thúy. Chính là việc tướng quân Ku Ba rất chú ý đến việc bảo vệ cho ông, cho nên dù ông ở đâu cũng rất an toàn.

Tất nhiên, bên cạnh Trác lão nhất định phải có người đi theo bảo vệ. Ông là bảo vật trong gia tộc của anh. Kinh nghiệm phong phú của ông đã dẫn dắt biết bao thế hệ. Ngay cả Cao Bá cũng được ông chỉ bảo rất nhiều.

Sở dĩ Sang Dala vui mừng đến vậy cũng là vì việc này. Dù mắt Trác lão đã mờ mấy chục năm nay, nhưng kinh nghiệm về mỏ khoáng mà ông tích lũy được trước đó thì không ai bì kịp. Dù ông không thể tìm mỏ khoáng nữa, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới việc ông truyền dạy những gì đã biết cho thế hệ sau.

Lý Dương vừa đến Mianma, chưa hiểu gì về mỏ khoáng nên cần phải tìm một người giàu kinh nghiệm giải thích cho anh. Sang Dala vốn định tìm một cao thủ đổ thạch khác trong gia tộc đến giúp, nhưng nay Trác lão đã đồng ý cùng về thì không còn cần nữa, bởi không ai thích hợp với công việc này hơn ông.

Trên đường quay về, Triệu Khuê và Hải Đông có vẻ bần thần. Họ biết Lý Dương có tiền, biết danh tiếng của Lý Dương trong giới đổ thạch, nhưng không biết Lý Dương có thể kiếm tiền nhanh đến vậy. Anh vừa đến Mianma, một trăm triệu tệ đã rơi vào túi!

Hai người bọn họ cũng rất am hiều về đổ thạch. Nhưng việc kiếm được bộn tiền từ một đống đá quả là ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Làm sao những thứ trông chẳng khác nào cục đá bỏ đi kia lại có thể đáng giá hàng trăm triệu tệ?

- Hết rồi, thế là hết rồi.

Bọn Lý Dương vừa đi, lập tức có người cất tiếng bi thương. San Ka, người tưởng chừng như giành chiến thắng trong trận cá cược vừa rồi gục xuống.

Trước khi Sang Dala rời đi có hỏi anh về tiền cược của người thắng cuộc. Số tiền này anh không dám lấp liếm, trong khi vẫn phải nhanh chóng đưa toàn bộ số tiền đã thua trả cho Sang Dala.

Ngoài ra, những binh sĩ mà anh quen biết trước khi đi khỏi đã nói, ngày mai họ sẽ đến tìm anh.

Họ đến là để đòi tiền cược. Hơn 8 ngàn USD. Cứ nghĩ đến việc số tiền lớn như vậy sắp không cánh mà bay là San Ka đã co rúm người lại. Trong khi những kẻ ngày trước ngưỡng mộ anh thì đều tỏ vẻ mèo khóc chuột.