Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 578: Triển khai năng lực đặc thù



- Nguyên liệu, à, vâng, là tôi nhặt về ở một khu mỏ hoang!

Người đàn ông vội vàng quay đầu lại, lúc nói chuyện còn len lén nhìn Tang Đạt Lạp, trong lòng hắn vẫn thấp thỏm mong đợi.

Thân phận Tang Đạt Lạp hắn vô cùng rõ ràng, trong mắt hắn, Tang Đạt Lạp tương đương với ngôi vị vương tử cao quý, chỉ cần Tang Đạt Lạp không lừa gạt mình, vậy hắn lần này rất có thể sẽ được đổi đời .

Đi ngoại thành làm việc, còn có một vạn đo la mỹ tiền thưởng, suy nghĩ một chút hắn cũng hơi bất ngờ.

- Khu mỏ hoang?

Chung quanh rất nhiều người cũng không nhịn được sợ hãi kêu lên, ánh mắt Cao Bá tròn xoe, trên mặt còn mang theo thất vọng thần sắc rõ ràng.

- Ngươi nói là ở khu mỏ hoang?

Tang Đạt Lạp lúc này cũng không nhịn được, đi tới vội vàng hỏi, sau khi được phiên dịch chân mày Lý Dương hơi trứu động một cái, quay đầu lại nhìn khối nguyên liệu xám trắng kia, yên lặng lại gật đầu một cái .

- Vâng, là một khu phế mỏ, ở phía tây chừng ba mươi dặm, chính là chỗ Kho Ba tướng quân lần trước cùng mấy vị chuyên gia cược mỏ khai thác thất bại!

Người thanh niên bị dọa sợ hết hồn, cuống quít gật đầu, trên mặt Tang Đạt Lạp cũng đầy vẻ thất vọng. Khu mỏ bỏ hoang, nếu nhìn tổng thể đó chính là đã bị khai thác hư hại, chỗ như thế xuất hiện loại nguyên liệu đường bao thân ngọc này cũng có khả năng rất lớn, rất đáng tiếc lại là vô ích.

Vốn đang cho là đầu mối rất tốt, bây giờ mỗi người đều có cảm giác chán nản, khu mỏ bỏ hoang xuất hiện nguyên liệu như vậy cũng không kỳ quái, cũng là một giải thích hợp lý, đặc biệt đây cũng là một khu mới bỏ hoang không lâu.

- Là khu mỏ Tư Long khai thác?

Cao Bá đứng lên, không nhịn được kêu một tiếng, Tư Long là một vị chuyên gia cược mỏ mà Kho Ba tướng quân trả giá cao để thuê, là người Miến Điện, so với Cao Bá thì lớn tuổi hơn một chút, hai người biết nhau rất nhiều năm, bởi vì bất đồng gia tộc, khi hai người ở khu mỏ đích còn có không ít mâu thuẫn .

Khu mỏ Tư Long cược Cao Bá rất rõ ràng, hơn hai năm trước Tư Long lúc ấy kết luận đó là một quặng mỏ cỡ lớn, hơn nữa còn là một mỏ chất lượng tốt.

Kho Ba tướng quân rất coi trọng đối với quặng mỏ cớ lớn, lập tức liền ra giá cao tiến hành khai thác, cuối cùng hao phí thời gian hơn một năm và mấy trăm triệu đô của Kho Ba tướng quân, kết quả sau cùng là trở thành mỏ bỏ hoang.

Vì thế địa vị của Tư Long trong mắt Kho Ba tướng quân giảm xuống thấy rõ, Cao Bá còn có chút hả hê cười thầm mấy lần .

Mỏ quặng này ở cách bọn họ hơn ba mươi dặm, người này vừa nhắc tới khu phế mỏ, Cao bá lập tức liền đứng lên, đây cũng là một trong những sự kiện cược mỏ thua tương đối nghiêm trọng trong mấy năm gần đây.

- Đúng là ngôi mỏ kia!

- Đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể may mắn gặp được mỏ tốt!

- Nghe nói mỏ đó bị thiệt hại cũng không ít, khai thác hơn một năm, cũng toàn là phế liệu!

Các thành viên đoàn cược mỏ cũng nhỏ giọng nghị luận, bọn họ một năm có một nửa thời gian phải ở lại khu mỏ, tự nhiên sẽ không xa lạ đối với người tên Tư Long này, chuyện hắn lần trước cược mỏ thua mỗi người cũng nghe nói qua .

Cao Bá nói xong lại ngồi xuống, trên mặt còn mang đầy vẻ ảo não.

Nguy hiểm của cược mỏ là rất lớn, có thể nói còn lớn hơn so với cược thạch nhiều, khai thác một quặng mỏ cũng không đơn giản giống như chạy một máy giải thạch vậy .

Các thiết bị vận chuyển đến để khai thác sẽ hao phí lượng tiền bạc và tinh lực cực lớn, chuyện bảo vệ mỏ cũng đều tồn số tiền lớn, đánh cược mỏ thật ra cũng là cược tiền.

Bởi vì liên quan đến lượng tiền bạc rất nhiều, mỗi gia tộc cũng vô cùng coi trọng đối với việc cược mỏ, cho dù như vậy, hàng năm các đại gia tộc mà có quá nhiều lần cược thua, sẽ càng thêm phức tạp.

- Tang Đạt Lạp thiếu gia, ngài vừa nói, coi như không tính?

Tên nam nhân quỳ trên mặt đất rất cẩn thận, lại rất nhỏ giọng hỏi một câu, hắn đã cảm thấy không ổn, từ vẻ mặt thất vọng của mọi người hắn là có thể hiểu, mọi người cũng không hài lòng đối với câu trả lời của hắn.

Tang Đạt Lạp chợt quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn người này một cái, hắn còn chưa nói, Lý Dương đã đứng lên.

- Mỏ hoang đó nằm ở đâu ? Anh nhặt được khối nguyên liệu này ở chỗ nào? Tại sao lại muốn nhặt nó về?

Lý Dương ngồi xổm xuống, liên tục hỏi hảo mấy vấn đề, Lý Dương nói tiếng Trung, người nọ mơ hồ nhìn chung quanh một lượt, Cao Bá vội vàng đi lên trước giúp Lý Dương phiên dịch.

Mặc dù Cao Bá rất thất vọng, nhưng cũng không dám có bất kỳ thất kính đối với Lý Dương, Lý Dương có thể phát hiện đường bao thân ngọc này đủ để chứng minh thực lực của hắn, đối với chuyên gia cược mỏ như vậy cũng cần đánh giá thật tốt.

- Khu mỏ hiện ở phía tây ba mươi dặm, tôi phát hiện khối nguyên liệu này là ở chung quanh một hang vào mỏ, lúc ấy tôi nhìn thấy màu sắc hơi khác với những thứ khác, liền cố ý nhặt trở lại!

Tên nam tử lập tức giải thích, nói xong suy nghĩ một chút, lại bổ sung:

- Tôi cho là đây là một khối nguyên liệu thực sự tốt, các anh giải ra Phỉ Thúy chứng minh tôi không có nhìn lầm!

- Cám ơn, tôi hiểu rồi!

Lý Dương đứng lên, lại đi trở về chỗ ngồi kia, cau mày không ngừng tự vấn, Cao bá vội vàng đi trở về bên cạnh Lý Dương, nhỏ giọng nói:

- Lý tiên sinh, cậu vừa tới Miến Điện có điều này không biết, khu mỏ này bỏ hoang thời gian rất ngắn, khối nguyên liệu này đoán chừng là bọn họ khai thác xong còn để lại ở bên ngoài.

Khi Cao Bá giải thích còn rất cẩn thận, hắn cũng sợ Lý Dương vì thế mà gặp đả kích, đầu mối lần này cũng không có ý nghĩa, hắn sợ chính Lý Dương vì thế mà vứt bỏ lòng tin.

- Tôi không phải là có ý này, Cao Bá, tôi muốn đi tới chỗ mỏ hoang đó nhìn một chút, hôm nay có còn đủ thời gian hay không?

Lý Dương lắc nhẹ đầu, lại quay đầu lại nhìn một chút khối nguyên liệu vừa cắt ra, há miệng, muốn nói cái gì cuối cùng lại không nói ra, bây giờ không phải là thời điểm hắn nói điều này.

- Ba mươi dặm, không gần, hôm nay sợ rằng muộn rồi, hay là chúng ta sáng mai lại đi?

Cao Bá nhìn đồng hồ, có vẻ rất là do dự, Tang Đạt Lạp cũng gật đầu, Tư Mã Lâm và Lý Xán bọn họ là nhìn nhau không hiểu, ba mươi dặm tựa hồ cũng không xa, bây giờ chỉ là buổi trưa, buổi chiều còn có rất nhiều thời gian .

- Tốt lắm, vậy ngày mai đi !

Lý Dương đưa ra quyết định sau cùng, Tư Mã Lâm bọn họ không hiểu, nhưng Lý Dương rất rõ ràng, ba mươi dặm lộ trình nghe không có bao nhiêu, nhưng ở khu mỏ bên này cũng không giống nhau, nửa ngày căn bản không đủ.

Nơi này không có một con đường tốt, ba mươi dặm đường núi vòng vo phức tạp, ba bốn giờ có thể đi hết đã coi như là tốc độ nhanh nhất, nếu Cao Bá nói hôm nay không được, vậy chỉ có thể chờ ngày mai.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Lý Dương bọn họ liền lên đường.

Đi cùng còn có người ngày hôm qua bán cho Lý Dương khối nguyên liệu, đây là yêu cầu của Lý Dương.

Ba mươi dặm đường núi quả thật không dễ đi, nơi này không có xe hơi, không có máy điều hòa không khí, khi đi ở đường núi còn phải coi chừng rắn trong núi, nhện các loại động vật rừng rậm, mặc dù đã có chuẩn bị tư tưởng, nhưng chuyến đi đường núi này Lý Dương vẫn có cảm giác sởn da gà.

Hắn thì ổn, nhưng có chút đau lòng vì Vương Giai Giai, vốn là không muốn mang cô vào núi, nhưng cô không chịu nên đi theo, Lý Dương cũng chỉ có thể đáp ứng .

Ba mươi dặm đường, đi sáu giờ mới hết, lúc này cuối cùng thì Tư Mã Lâm và Lý Xán hiểu ngày hôm qua tại sao nói thời gian không đủ, tại sao hôm nay lúc khởi hành còn phải đem lều cỏ và tất cả thiết bị cũng mang theo, đây quả thực không phải là con đường bình thường.

Xác thực mà nói, đúng là không phải là con đường, đường này không người nào đi qua, bản thân chính là rừng rậm.

Lý Dương bọn họ cũng rất mệt mỏi, những thành viên đoàn cược mỏ cũng không có bất kỳ khó chịu, bọn họ rất nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc của mình. Đến mỏ khu chính là lúc bọn họ bắt đầu công việc, cái mỏ này cho dù khu phế mỏ, chỉ cần chuyên gia cược mỏ muốn, bọn họ sẽ phải thu thập tất cả tài liệu mà chuyên gia cần chuẩn bị cho tốt.

Bây giờ chuyên gia cược mỏ là Lý Dương, Lý Dương chưa có những yêu cầu này, nhưng bọn hắn đều đã sớm quen những công việc này, làm chuẩn bị trước luôn là tốt.

- Lý tiên sinh, chính là chỗ này, ban đầu Tư Long nói nơi này có một quặng mỏ cỡ lớn, tổng cộng Kho Ba đầu tư bốn trăm triệu đô la mỹ khai thác, cuối cùng lại thu về không!

Cao Bá đưa Lý Dương tới kia một núi bỏ hoang, cười ha ha và nói, thấy khu mỏ bỏ hoang này hắn cũng có rất cảm xúc lớn.

Kho Ba mất bốn trăm triệu đô la mỹ, nhưng hàng năm gia tộc của bọn họ cũng phải thua lỗ không ít .

Kho Ba cược thua xong, may mắn đã mời được Phỉ Thúy Vương tới cược mỏ cho hắn, hơn nữa thật sự cược được một mỏ hạng vừa chất lượng tốt. Bọn họ thua lỗ thì đã thua lỗ rồi, nếu tiếp tục không tìm được quặng mỏ mới gia tộc cũng sẽ trở thành vấn đề.

- Bốn trăm triệu đô la Mỹ, nhiều như vậy sao?

Lý Dương đi vào một cái hang trong mỏ, vừa đi vừa hỏi một câu.

- Không coi là nhiều, Kho Ba không chấp nhận kết quả còn có thể bồi thường nhiều hơn, đến nay Tư Long còn bị Kho Ba tướng quân nhốt vào bên trong núi, hơn một năm không có rời núi!

Lần này người nói chuyện là Tang Đạt Lạp, hắn đi theo Lý Dương cùng đi vào mỏ, phía sau bọn họ còn đi theo hai mươi mấy tên lính võ trang đầy đủ.

Cái hang đào rất sâu, đào vào trong núi độ sâu ít nhất hơn hai mươi mét, nhìn nham trên vách núi trải ra xám trắng, Lý Dương lần nữa gật đầu một cái.

Vương Giai Giai, Tư Mã Lâm và Lý Xán cũng đi theo bên cạnh Lý Dương, tất cả ba người đều tò mò nhìn chung quanh, đặc biệt là Tư Mã Lâm, mệt nhọc khi nãy tựa hồ tất cả đều quên mất .

Bản thân Tư Mã Lâm chính là một người yêu thích cược thạch, đang hưng phấn quan sát hết thảy khu mỏ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nguồn gốc các nguyên liệu cược thạch, chỉ tiếc nơi này là một phế mỏ, hắn không cách nào thấy mỏ nguyên liệu Phỉ Thúy chân chính.

Đứng ở mỏ trong hang, Lý Dương nhẹ nhàng lắc bàn tay, năng lực đặc thù trực tiếp triển khai, chung quanh hết thảy lập tức cũng bao phủ bên trong hình ảnh lập thể.

Lý Dương thoáng nhíu động chân mày, dưới hình ảnh lập thể, bốn phía núi cũng được bao phủ bên trong, toàn bộ nguyên liệu ở đây cũng là nguyên liệu bình thường, cũng không có khối nguyên liệu nào giống khối đường bao thân ngọc mà Lý Dương mua được.

Lý Dương khống chế lại, hình ảnh lập thể từ từ thu nhỏ lại, biến thành hình chữ nhật, hình chữ nhật lấy Lý Dương làm trung tâm, phạm vi dài nhất năm mươi mét bắt đầu quét xem, có một nửa chân mày Lý Dương liền nhẹ nhíu một cái, trong mắt còn thoáng qua tia vui mừng.