Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 587: Nam Vương Bắc Thánh lại gặp mặt



-Tôi biết, nhưng Thủy Tinh Chủng Thiên Châu chỉ mới xuất thế, làm sao có thể so sánh với Thiên Châu đã được tụng Phật hiệu năm năm của anh chứ.

Phỉ Thúy Vương Mã lõ vẫn mỉm cười nói, chuyện phỉ Thúy Vương tìm Phỉ Thúy Thiên Châu cũng không phải mới chỉ một hai năm, từ lúc năm 2003, lúc Phỉ Thúy Thiên Châu xuất hiện thì ông đã đích thân đi tìm Lâm Lang để yêu cầu mua lại rồi.

Lý Dương cũng không kinh ngạc, trong lịch sử Phỉ Thúy Thiên Châu tổng cộng xuất hiện 3 lần, lần sớm nhất là vào thời Dân Quốc. Hai lần còn lại chính là xuất hiện trên tay hắn và Lâm Lang, Phỉ Thúy Vương trong giới ngọc thạch có danh tiếng rất cao, nhưng loại cực phẩm Phỉ Thúy này ông cũng chưa có được.

-Mã lão tiên sinh, Thiên Châu của tôi không có khả năng chuyển nhượng, một viên cũng không có thể, năm đó tôi đã thề rôi, xin lỗi ngài.

Lâm Lang khẽ thở dài, khi hắn chào hỏi Phỉ Thúy Vương thì hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

-Chuyện này có thời gian chúng ta sẽ nói tiếp.

Trên mặt Phỉ Thúy Vương vẫn là nụ cười như trước, không ai biết ông đang suy nghĩ cái gì cả, có điều Lâm Lang biết ông nhất định vẫn chưa từ bỏ. Từ phương diện nào đó xem ra Phỉ Thúy Vương cũng là một người chấp nhất, có điều nếu không chấp nhất thì ông cũng không thể có được thành tựu ngày hôm nay.

Phỉ Thúy Vương quay đầu lại nhìn mấy người bên cạnh Lâm Lang, khi thấy ánh mắt Sang Dala sáng ngời thì ông nhìn những người này thêm vài lần.

Mấy chuyên gia của An Thị khi thấy Phỉ Thúy Vương nhìn về phía mình liền cảm thấy kích động, nếu không phải lập trường khác nhau rất có thể bọn họ đã tiến lên chào hỏi rồi.

Ánh mắt của Phỉ Thúy Vương cuối cùng dừng lại trên người Lý Dương, trong số đám người chỉ có Lý Dương khi nhìn thấy ông là vẫn bình tĩnh, không có gì xúc động.

Lâm Lang có chút kinh ngạc nhìn Phỉ Thúy Vương, lại quay đầu lại nhìn Lý Dương, Phỉ Thúy Vương sau khi nhìn một vòng thì ánh mắt luôn tập trung nhìn Lý Dương.

Lý Dương lúc này có vẻ chẳng biết tại sao, hắn và Thiệu Ngọc Cường quen biết, nhưng hắn lại không biết gì vị Phỉ Thúy Vương này, hắn cũng không biết vì sao người này lại nhìn chằm chằm hắn như vậy.

-Lý tiên sinh, đến đây, tôi giới thiệu cho ngài một chút.

Lâm Lang có chút giật mình, hắn đã phát hiện hai người trên thực tế là không quen biết nhau, việc này đối với Lâm Lang là một cơ hội tốt, ít nhất thì cũng có cái để chuyển đề tài, không làm cho vị tiền bối này chú ý tới Phỉ Thúy Thiên Châu của hắn nữa.

Lý Dương có chút do dự, cuối cùng cũng bước lên đi về phía ông lão, hắn đối với vị Phỉ Thúy Vương nổi tiếng này cũng rất tò mò.

-Lâm tiên sinh, ngài không cần giới thiệu, Phỉ Thúy Vương Mã lão là tiền bối đáng kính trọng trong giới đổ thạch, người ham mê đổ thạch không ai là không biết ông, có thể nhìn thấy Mã lão là vinh hạnh của tôi.

Lý Dương mỉm cười nói một câu, lúc nói chuyện hắn vẫn chăm chú nhìn ông lão trước mặt.

Phỉ Thúy Vương không cao, nhiều nhất cũng chỉ một thước bảy, gầy, mặt dài, thể trọng không vượt quá 100 cân, nhưng ông thoạt nhìn rất có tinh thần, đặc biệt là đôi mắt, căn bản nhìn không giống là đôi mắt của một ông lão 70.

-Tiểu tử, cậu chính là Lý Dương phải không, ở tuổi của cậu tôi chỉ là một học trò chứ không giống cậu đã trở thành Ngọc Thánh.

Phỉ Thúy Vương đột nhiên cười một tiếng rồi sang sảng nói, Lý Dương mấy ngày hôm trước thắng được Trác lão, chuyện này ông đã nghe nói qua, vừa nãy ông thấy hai mắt Thiệu Ngọc Cường sáng lên thì ông đã đoán được Lý Dương nhất định là có mặt trong đám người.

Phỉ Thúy Vương không có gặp qua Lý Dương nhưng ông rất biết quan sát xung quanh, những người khác không nói, chỉ cần việc Thiệu Ngọc Cường luôn nhìn chăm chú Lý Dương thì ông đã biết, không cần phải nói tới biểu hiện không giống người khác của hắn.

-Ngọc Thánh Lý Dương?

Mọi người xung quanh một lần nữa thảo luận, rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn Lý Dương.

Người nhận biết Lý Dương không nhiều, nhưng mọi người đều nghe qua cái tên Lý Dương, có lẽ có người không nghe qua, nhưng họ biết ở đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu có một người trẻ tuổi giải ra Thủy Tinh Chủng, ngoài ra còn giải ra thêm một khối cực phẩm Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân, cuối cùng được mọi người nhất trí xem là Ngọc Thánh.

Hiện tại Lý Dương và Mã lão gặp nhau, đây chính là tình cảnh Nam Vương Bắc Thánh chân chính giáp mặt, tình cảnh này quả thật là khó thấy.

Trong lòng mọi người, Phỉ Thúy Vương chỉ có một, đó chính là vị Mã lão trước mặt này, tuy rằng báo đồ ngọc Bình Châu mạnh mẽ gọi Thiệu Ngọc Cường là Phỉ Thúy Vương, nhưng người công nhận việc này không nhiều, ngược lại danhh hiệu Ngọc Thánh của Lý Dương được rất nhiều người tán thành, kết quả này ngay cả bọn họ cũng không ngờ.

-Đó chỉ là do những người kia nói bậy mà thôi.

Lý Dương bất đắc dĩ nói một câu, báo đồ ngọc Bình Châu sau khi tung ra chuyện Nam Vương Bắc Thánh thì cái danhh iệu Ngọc Thánh này đã gắn liền với hắn, hiện tại ngay cả Phỉ Thúy Vương chân chính cũng nói như vậycái danh hiệu Ngọc Thánh này hắn không thể không nhận rồi.

-Ha ha, tiểu tử khiêm tốn tốt lắm, nhưng không cần quá khiêm tốn, như vậy chính là kiêu ngạo đó, cậu có đủ thực lực nhận danh hiệu này mà.

Phỉ Thúy vương cười to một tiếng, những người xung quanh đều hâm mộ nhìn Lý Dương, tin tưởng qua ngày hôm nay, danh tiếng của Lý Dương sẽ tăng thêm không ít, được Phỉ Thúy Vương chính mình thừa nhận thì không thể giống với việc báo chí gọi được.

-Tiểu tử, tôi nghe nói cậu có tám viên Thủy Tinh Chủng Thiên Châu, không biết cậu có đồng ý chuyển nhượng hay không? Chỉ cần cậu đồng ý thì giá cả cậu có thể đưa ra.

Phỉ Thúy Vương có chút nghiêm túc, ánh mắt thì chăm chú nhìn Lý Dương, Lâm Lang cười thầm trong lòng, hắn đã đem chuyện này đẩy sang cho Lý Dương, hắn thì đứng một bên cười trộm.

-Xin lỗi tiền bối, Phỉ Thúy Thiên Châu hiện không có trong tay tôi, hơn nữa tôi cũng không định bán.

-Không ở đây trong tay của cậu? Tôi hiểu rồi, chuyện này sau này chúng ta bàn lại.

Phỉ Thúy Vương có chút nhíu mày, lập tức gật gật đầu, sự quý báo của Phỉ Thúy Thiên Châu hắn biết rất rõ, hắn cũng không trông cậy việc lần đầu gặp mặt là có thể mua được.

Chào hỏi Lâm Lang và Lý Dương xong, Phỉ Thúy Vương tiếp tục đi tới phía trước, hôm nay ông tới đây là vì nguyên thạch chứ không phải để ôn chuyện.

Thiệu Ngọc Cường đi theo Phỉ Thúy Vương, trước khi đi hắn còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Dương, trong mắt hắn lúc đó tràn ngập một thứ-chiến ý.

Lý Dương khẽ thở dài, dường như Thiệu Ngọc Cường đã đem việc vượt qua hắn trở thành động lực, đáng tiếc là nguyện vọng này của hắn từ trước tới giờ vẫn chưa thực hiện được, có lẽ sau này cũng không thể nào làm được.

So đầu với người có năng lực đặc thù có thể nhìn xuyên mọi vật mà có thể thắng thì mới gọi là kỳ quái.

Phỉ Thúy Vương đã rời khỏi nhưng những người xung quanh đều vẫn còn nhỏ giọng thảo luận, một ít người còn chỉ trỏ về phía Lý Dương.

Việc Nam Vương Bắc Thánh gặp nhau làm cho càng thêm nhiều người biết Lý Dương, với việc này hắn cảm thấy rất bấc đắc dĩ, cũng may là xung quanh cũng không có quá nhiều người, hắn cũng sẽ không có quá nhiều người nhận biết.

-Chúng ta vào thôi.

Lý Dương trở lại chỗ Tư Mã Lâm và Sang Dala rồi nhỏ giọng nói một câu, mợi người lập tức gật đầu rồi cùng nhau đi vào.

Đám người Lý Dương đi vào, nơi này vốn tập trung nhiều người đã từ từ tán đi.

-Trung tâm châu báu Myanmar có 3 khu lớn và 6 khu nhỏ, Ám Tiêu được đại ở 3 khu lớn, Minh Tiêu thì được đặt ở 6 khu nhỏ, đấu giá Minh Tiêu tổng cộng có 6 ngày, mỗi ngày đấu giá 2000 khối nguyên thạch.

Sang Dala nhỏ giọng giối thiệu cho Lý Dương, Myanmar và Bình Châu không giống nhau, ngày cuối cùng của đại hội ở Myanmar sẽ tổ chức đấu thầu Ám Tiêu, ngày đó không có đấu giá Minh Tiêu.

Số nguyên thạch được đấu giá ở Minh Tiêu được quyết định bởi tồng số nguyên thạch trong đại hội, lần đại hội này có không ít nguyên thạch nên nguyên thạch được đấu giá ở Minh Tiêu cũng tăng lên không ít, tổng cộng có 12000 khối nguyên thạch được đấu giá ở Minh Tiêu, so với Bình Châu thì nhiều hơn gần gấp đôi.

-Lý tiên sinh, ngài muốn xem Minh Tiêu hay Ám Tiêu trước?

Sang Dala lại hỏi một câu, ba ngày đầu chỉ được phép xem nguyên thạch, cho dù nhìn trúng thì hiện tại cũng không thể đấu gá được nên xem Minh Tiêu hay Ám Tiêu trước chẳng có gì khác nhau.

-Ám Tiêu trước, Minh Tiêu sau này xem cũng không muộn.

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi nói, đại hội ở Myanmar có 3 vạn khối nguyên thạch, tuy số lượng không nhiều bằng Bình Châu nhưng được cái là chất lượng rất tốt.

-Tốt, ngài đi theo tôi.

Sang Dala đi ở phía trước, tới một con đường nhỏ rồi rẽ phải, trung tâm châu báu không nhỏ, nhiều nguyên thạch hư vậy lại đặt chung một chỗ nên rất tiện việc xem xét lựa chọn.

Người đến xem khu Ám Tiêu không ít, nhưng không thể so với khu Minh Tiêu được, Minh Tiêu 3 ngày sau đã bắt đầu đấu giá, mà Ám Tiêu thì còn phải chờ tới ngày cuối cùng, vì vậy phần lớn người đều lựa chọn xem khu Minh Tiêu trước.

-Đây là khu một của Ám Tiêu, nơi này có hơn một vạn khối nguyên thạch, mỗi khối đều đã có dánh số và giá tương ứng, có điều giá khởi điểm của chúng phải 3 ngày sau mới được mang tới, Sang Dala giới thiệu.

Cách đấu giá Ám Tiêu của Myanmar không giống với Bình Châu, nơi này vẫn dùng phương thức xa xưa, mỗi khối nguyên thạch đều có một cái hộp nhỏ, mỗi người khi ghi giá thì có thể bỏ vào hộp tương ứng, khi mở thùng ra kiểm tra, ai có gia cao nhất là người mua được khối nguyên thạch đó.

Cách thức trả giá giống với Bình Châu, đều dùng cách mã hóa để phòng ngừa người có ý gây rối.

Nhìn những khối nguyên thạch trước mặt, ánh mắt mọi người đều sáng lên, Tư Mã Lâm có vẻ kích động nhất, loại quảng trường nguyên thạch đại quy mô thế này rất lâu rồi hắn chưa thấy qua.

Lý Dương nhìn xung quanh một cái, trên mặt càng thêm kinh ngạc.

Không hổ là đại hội giao dịch cao cấp nhất, chỉ cần liếc mắt một cái thì hắn đã nhìn thấy được 7 khối nguyên thạch Hoàng Lê mao bì, còn có hai ba khối Lão Tượng Da. Loại nguyên thạch có biểu hiện tốt thế này ở Bình Châu chưa từng xuất hiện ra, vậy mà ở đây tùy tiện nhìn là có thể nhìn thấy, phải biết rằng thứ này là thứ chỉ cần xuất hiện liền được mọi người dùng giá rất cao để cạnh tranh.

Nhìn một vòng, Lý Dương đột nhiên đi nhanh tới phía trước, trong mắt hắn có chút kích động.