Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 616: Tiền tài ngoài ý muốn



I-an-gon, khu giãi thạch trong trung tâm châu báo, Lưu Cương và Triệu Khuê ôm hai khối Phỉ Thúy cực lớn lên xe đẩy, khối Phỉ Thúy lớn như thế chỉ có thể mang lên xe đẩy mà thôi.

-Lý tiên sinh, còn khối lớn này?

Sang Dala đột nhiên chỉ vào một nữa khối nguyên thạch lớn đang nằm bên cạnh rồi hỏi một câu. Ngoài nó ra còn có những mảnh vụn bị cắt ra khi nãy.

-Khối này à, tôi từ bỏ!

Lý Dương biết trong này chỉ tàn là đá chứ không còn Phỉ Thúy, nguyên thạch bình thường đều rất cứng rất, rất ít điêu khắc sư dùng nó để điêu khắc, có thể nói, thứ này chẳng còn chút giá trị nào.

-Từ bỏ?

Sang Dala kinh ngạc, trong mắt Lâm Lang lóe lên một tia sáng, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

-Lý tiên sinh, mấy khối này ngài thật sự từ bỏ?

Lý Dương còn chưa nói gì thì bên cạnh đã có người kêu lên, người này khi hỏi còn mang theo chút lo lắng.

-Vị tiên sinh này, nếu ngài từ bỏ thì có thể chuyển nhượng cho chúng tôi không? Tôi nguyên ý ra giá 3 vạn Euro!

Lý Dương còn chưa trả lời thì đã có một người ra giá đòi mua, người trước đó biết Lý Dương là ai nhưng người sau thì không biết nên mới có việc xưng hô lộn xộn như thế.

-5 vạn, tôi ra 5 vạn Euro!

Người hô lên trước đó cũng báo giá, xung quanh cũng có không ít người động tâm, Lý Dương sau khi giải ra Phỉ Thúy thì lại từ bỏ phần còn thừa làm cho mọi người rất giật mình, nhưng dù sao thì chỉ có một mình Lý Dương mới biết bên trong chẳng có gì ngoài đá, những người khác đều không biết việc này, thấy Lý Dương từ bỏ nên bọn họ bắt đầu tìm cách mua lại.

-Sáu vạn, tôi ra 6 vạn!

Trong đám người lại có một người kêu lớn, 6 vạn Euro chính là 60 vạn NDT, đối với một khối nguyên thạch to như thế thì giá này tương đối thấp, nhưng dù sao thì thứ này là thứ người ta đã từ bỏ, cũng có thể nói nó là phế liệu, có được cái giá này đã vượt qua tưởng tượng của Lý Dương rồi.

An Văn Quân há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì. Nếu Lý Dương không cần thì An Thị cũng sẽ không bỏ qua việc tham gia náo nhiệt, Lý Dương cũng không có nói là thứ này không có giá trị, hơn nữa cô thấy từ bỏ khối này là rất đáng tiếc.

-7 vạn, tôi ra 7 vạn Euro!

-Tám vạn!

-Tôi ra 10 vạn Euro!

Lý Dương còn chưa kịp phản ứng thì mọi người đã sôi trào lên, chỉ một lát sau thì giá của chúng đã lên tới trăm vạn NDT.

-Chờ một chút!

Lý Dương vội hô lớn một tiếng, mọi người đều im lặng trở lại, tất cả đều nhìn Lý Dương.

-Xin lỗi, ý của tôi là trực tiếp vứt bỏ chứ không muốn bán!

Lý Dương từ từ nói, lúc đầu hắn quả thật là muốn trực tiếp vứt bỏ chúng.

-Tôi biết, ngài muốn vứt bỏ chúng, không bằng cứ bán cho tôi, mười vạn Euro, ngài có thể kiếm thêm một ít, ngài thấy sao?

Người ra giá cuối cùng vội vàng nói, nếu hắn có thể nhặt được thì hắn ước gì Lý Dương thật sự vứt bỏ, nhưng nếu Lý Dương thật sự vứt bỏ thì chúng sẽ không thể nào rơi vào tay hắn, nếu như vậy không bằng ra giá mua cho xong.

-Lý tiên sinh, nếu ngài muốn vứt bỏ thì thứ này sẽ do ban quản lý tiếp thu, sau đó bọn họ còn có thể tái bán đi, nếu ngài không muốn vậy không bằng cứ trực tiếp bán là được!

Sang Dala nhỏ giọng nói với Lý Dương, Lý Dương ngơ ngác ngẩng đầu nhìn xung quanh, khi thấy sắc mặt của người trong ban quản lý không ngừng thay đổi thì hắn đã hiểu được ý của Sang Dala.

Những người này sau khi nghe Lý Dương muốn vứt bỏ liền cảm thấy rất hưng phấn, nếu Lý Dương muốn vút bỏ thì là người của nhân viên quản lý, bọn họ có quyền xữ lý phế liệu, đến lúc đó bán đi bọn họ có thể kiếm được một số tiền, số tiền này so với lương của họ còn nhiều hơn.

Nhưng còn chưa kịp cao hứng thì đả bị người khác chen chân vào, những người này không ngờ lại muốn mua, hiện tại chủ của chúng vẫn chưa đi, nếu chủ nhân của chúng đồng ý bán thì bọn họ không thể làm gì được.

Có nguyên nhân này, cũng khó trách bọn hắn mất hứng.

-Lý tiên sinh, tôi ra giá 11 vạn Euro!

-Không, tôi ra giá 12 vạn Euro!

-Mười ba vạn!

-Mười lăm vạn!

Lý Dương càng không muốn bán thì những người này càng cảm thấy sốt ruột, ngay từ đầu có người không biết ý của Lý Dương nên không dám báo giá nhưng thấy có nhiều người báo giá như thế nên bọn họ cũng nhịn không được.

Đây chính là một nửa khối nguyên thạch đã giải ra 2 khối Phù Dung Chủng cực lớn, tuy phần còn thừa là phế liệu nhưng chúng còn rất lớn. Nói không chừng bên trong còn có thể giải ra một khối cùng loại như thế, không cần quá lớn, chỉ cần nặng khoảng trăm cân cũng đủ để bọn họ kiếm lời lớn rồi, cho dù là chỉ mấy chục cân thì bọn họ cũng có thể lời được không ít.

-Mười tám vạn!

-Hai mươi vạn!

Chỉ một lát sau, khối phế liệu này đã có giá 20 vạn Euro, đây chính là tương đương với 200 vạn NDT.

Cho dù là người có trăm triệu tài phú như Lý Dương cũng bị một màn trước mặt này dọa sợ.

Đây là lực hấp dẫn của đổ thạch, cho dù biết rõ đây là thứ người khác không cần bọn họ cũng đi thử thời vận, với việc này Lý Dương chẵng biết làm sao.

Những người này cứng rắn trả già như vậy hắn cũng không có biện pháp, Lý Dương củng không thể đi khuyên mọi người là ‘bên trong không có gì, mọi người đừng mua’ được!

Những người này quả thật không thù oán gì với hắn, nhưng cũng không có quan hệ gì, loại chuyện này Lý Dương tất nhiên sẽ không nói ra, dù sao thì có thêm chút tiền cũng không phải là chuyện gì xấu.

-Hai mươi mốt vạn!

-Hai mươi hai vạn!

-Tôi ra ba mươi vạn!

Phía sau có một người rống lớn, mọi người phía trước đều ngây người, ba mươi vạn Euro tương đương với 300 vạn NDT, dùng ba trăm vạn NDT đi mua thứ phế liệu của người khác, rất nhiều người bắt đầu có chút do dự.

Đám người từ từ im lặng, nhửng người vứa rồi ra giá đều là ông chủ của công ty châu báu cở trung, một hai trăm vạn lấy ra thì không sao, nhưng 300 vạn thì bọn họn có chút lo lắng, tuy khối nguyên thạch còn lại rất lớn, nhưng cũng không có một chút dấu hiệu nào có Phỉ Thúy cả.

Cho dù là có thể đặt ở khu Ám Tiêu thì khối này cùng lắm cũng chỉ đặt giá là 30 vạn Euro, hơn nữa đã được giải nên vì một vài nhân tố nên giá trị còn giảm xuống thấp hơn nữa.

-Tôi ra bốn mươi vạn!

Người phía sau còn chưa chen vào thì phía trước lại có một người báo giá, mọi người đều quay lại xem người vừa báo giá là ai.

Trong đám người, một người trung niên mang mắt kính đang đứng mỉm cười nhìn mọi người.

-Tôi, tôi ra 45 vạn!

Người vừa ra giá 30 vạn một lần nữa hét lên, hình thể của hắn có chút béo, hiện hắn đang cố sức chen lên, hiện giờ hắn chỉ mới chen tới giữa đám người mà thôi.

-Năm mươi vạn!

Người mang kính mắt thản nhiên nói, tên mập phía sau liền sững sờ rồi cười khổ không chen lên nữa.

Nhìn động tác của người này mọi người đều hiểu hắn đã từ bỏ.

Mọi người xung quanh lại một lần nữa nghị luận, dùng 50 vạn Euro để mua một đống phế liệu, người này quả thật là một người quyết đoán

Cả khối nguyên thạch hoàng chỉ yết giá là 120 vạn, hiện đã giải ra một nữa, một nữa phế liệu còn lại không ngờ lại có giá 50 vạn Euro, việc này làm cho mọi người có cảm giác điên cuồng.

Nếu như bên trong số phế liệu này mà không giải ra Phỉ Thúy thì nhất định sẽ bị lỗ lớn.

-Đây là người của công ty châu báu Hoa Thị Singapo!

Lâm Lang nhỏ giọng nói với Lý Dương một câu, tổng bộ của Hoa Thị đặt ở Singapo, nó là công ty châu báu lớn nhất, ở khu vực châu Á nó cũng là một công ty có tiếng tăm lừng lẫy, quy mô không hể nhỏ hơn An Thị và Thiệu Thị.

Lý Dương gật gật đầu, người của công ty nào hắn cũng không để ý, dù sao thì hắn cũng không quen.

Xung quanh không có ai trả giá nữa nên nụ cưới trên mặt người thanh niên này càng tăng lên, hắn đi tới vài bước tới trước mặt Lý Dương.

-Lý tiên sinh, tôi là Phó trưởng phòng phụ trách việc thu mua nguyên liệu của Hoa Thị-Hoa Hiểu Phi, nếu ngài đồng ý với giá của tôi tôi sẽ cho người chuyển khoảng ngay lập tức!

Hoa Hiểu Phi từ từ nói một câu, có một điều hắn chưa nói, hắn quả thật là phó trưởng phòng thu mua, nhưng hắn cũng có nghiên cứu nhất định về nguyên thạch, hơn nữa còn tự phong mình là chuyên gia, trong lòng hắn rất xem trọng khối nguyên thạch này.

Hoa Hiểu Phi tuy có thực lực, chẳng qua so với Thiệu Ngọc Cường, Chu lão sư thì vẫn còn khoảng cách nhất định.

-Tốt, không thành vấn đề!

Lý Dương cười khẽ gật gật đầu, người này đã biết thân phận của hắn còn dám mua phế liệu cho thấy hắn có gan lớn.

Năm mươi vạn Euro, năm trăm vạn nhân dân tệ, số tiền này với Lý Dương mà nói là một số tiền ngoài ý muốn, ngay từ đầu hắn còn có chút không quen nhưng bây giờ thì cũng đã thoải máy hơn.

Thứ này không phải hắn muốn bán mà do người khác đòi mua, huống chi đổ thạch từ trước tới giờ không ai dám cam đoan, chỉ cần không phải là nguyên thạch giả thì thua lỗ khi giải thạch không thể trách ai được, đây là một cuộc mua bán hơn thua ở chỗ nhãn lực.

Năm mươi vạn Euro đã chuyển vào tài khoản của Lý Dương, số nguyên thạch này xem như đã thuộc về Hoa thị, những người xung quanh cuối cùng cũng tán đi, nhưng mà trong lòng bọn họ vẫn còn rất phấn khích.

Hôm nay lại có thêm nhiều người nhận biết Lý Dương, những người này khi trở về sẽ nói lại chuyện này cho những người khác, đến lúc đó cái tên Lý Dương sẽ có nhiều người biết hơn nữa.

Đám người Lý Dương đẩy xe đẩy ra ngoài cửa, chiếc xe dánh riêng cho bọn họ vẫn còn đủ để chở hai khối này về.