Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 699: Mỹ tửu Dạ Quang Bôi (1)



Lý Dương nãy giờ không ra giá. Ngoài việc xem xét cặp chén dạ quang, anh còn quan sát rất kỹ vị chủ nhân của nó.

Mỗi lần tăng giá, anh ta đều tỏ ra rất phấn khích, điều này khiến Lý Dương an tầm hơn rất nhiều, chí ít thì anh ta cũng thực sự muốn bán món bảo vật này.

Chỉ cần anh ta muốn bán thì vấn đề tiền bạc hoàn toàn không phải lo lắng. Với khả năng tài chính hiện giờ, Lý Dương có thể thách thức mọi đối thủ.

- Tôi trả 50 vạn. Anh bạn trẻ, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho cậu!

Người đàn ông trung niên mới bước vào cười hì hì nói với người thanh niên kia. Trên tay ông còn cầm theo chiếc điện thoại, dường như chỉ chờ đối phương đồng ý là ngay lập tức có thể gọi người chuyển khoản.

- Tôi cũng trả 50 vạn, anh đẹp trai, tôi sẽ trả 50 vạn tiền mặt!

Người phụ nữ vừa lên tiếng, người thanh niên lập tức quay đầu lại nhìn.

Người phụ nữ này nhìn ngưởi rất chuẩn. Cô ta thấy chàng trai an mặc rất bình thường, dáng vẻ không giống như những người thường xuyên tham gia những hoạt động buôn bán đồ cổ nên nhất định sẽ không nắm rõ trình tự giao dịch, đối với những người như vậy, tiền mặt luôn có sức hút lớn hơn rất nhiều.

- Cô thực sự muốn trả 50 vạn tiền mặt?

Người thanh niên cuối cùng cũng lên tiếng, mọi người xung quanh bàn luận rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh lên tiếng.

- Cậu an tâm, chỉ cần cậu đồng ý, tôi lập tức sẽ trả cậu 50 vạn tiền mặt!

Người phụ nữ quay lại vẫy vẫy tay. Ngay lập tức, một cậu bé giơ một chiếc túi lớn lên rồi chen vào bên trong đám đông.

- Ở đây đều là tiền mặt, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi sẽ đếm trả cậu 50 vạn!

Cậu bé chen vào xong liền tiện tay mở khóa túi, bên trong lộ ra rất nhiều tập tiền đỏ. Số lượng tiền bên trong chắc chắn không chỉ dừng lại ở con số 50 vạn.

Người thanh niên ôm cặp chén dạ quang ngó mặt vào bên trong với ánh mắt thèm thuồng. Cả đời anh chưa từng nhìn thấy nhiều tiền đến vậy.

- Anh bạn, tôi trả cho cậu 52 vạn, tôi không mang sẵn nhiều tiền đến vậy, nhưng chuyển khoản ngân hàng cũng không có gì khác biệt, tiền sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản của cậu, an toàn hơn mang theo tiền mặt nhiều!

Người đàn ông đeo kính vội vàng lên tiếng. Ông là lão tổng của một công ty bất động sản ở Bắc Kinh, gần đây, ông đang có ý định tặng quà cho một vài lãnh đạo nên đến đây để tìm vận may.

Kết quả là ông đã tìm được, vị lãnh đạo mà ông muốn tặng quà có thú vui sưu tầm đổ cổ, nhất là ngọc cổ. Nếu nhìn thấy cặp chén ngọc đời Tổng này, nhất định vị lãnh đạo đó sẽ rất vừa ý, cho nên ông mới vội vàng ra giá như vậy.

52 vạn, người thanh niên tỏ ra do dự.

- Anh đẹp trai, tôi thực sự muốn mua món đồ này của cậu, tất cả đều bằng tiền mặt. Hơn nữa có rất nhiều cách để chuyển khoản, ai dám chắc hôm nay anh có nhận được từng ấy tiền thông qua chuyển khoản hay không?

Câu nói của người phụ nữ kia khiến người thanh niên lập tức quay đầu lại, không còn để tâm đến người đàn ông kia nữa.

Người phụ nữ này đã sử dụng chiến thuật tâm lý, cô ta biết rằng chàng trai trẻ kia còn thiếu kinh nghiệm cuộc sống, do vậy, tiền mặt có tác động rất lớn với anh ta.

Điều này cũng khiến tâm lý của Lý Dương nhẹ nhõm hơn rất nhiều. May mà anh đã có chuẩn bị trước, nếu không nhất định sẽ phải giương mắt nhìn những người này đoạt mất món bảo bối quý giá kia.

- Tôi trả 55 vạn, tiền mặt!

Cuối cùng Lý Dương cũng lên tiếng. Người thanh niên kia vừa định gật đầu đồng ý, ngay lập tức bị câu nói này của Lý Dương kéo giật lại, anh nhìn Lý Dương rồi cúi đầu nghĩ ngợi gì đó.

- 60 vạn!

Người phụ nữ kia cũng không chịu thua. Trong chiếc túi của cô ta có tới 80 vạn tiền mặt chỉ dành để mua bảo bối trong ngày giám định hôm nay.

Đáng tiếc là tìm kiếm rất lâu mà không mua được gì. Tuy có vài món rất tốt, nhưng chủ sở hữu của chúng chỉ mang đến đây để giám định, chứ không hề có ý định chuyển nhượng. Cặp chén ngọc này là món bảo bối đầu tiên chủ nhân cũng muốn bán.

Nhưng cô không thể ngờ được rằng số người ưng cặp chén ngọc này lại nhiều đến thế, mỗi lúc lại có thêm một đối thủ cạnh tranh xuất hiện.

Cái giá hiện giờ mà cô đưa ra là 60 vạn, tương đương với giá cao nhất có thể trên thị trường. Những kẻ muốn mua món bảo vật này để nhằm mục đích mưu lợi chắc chắn sẽ không dám cạnh tranh.

- 65 vạn!

Lý Dương lại lên tiếng, anh còn quay sang ra hiệu với Lưu Cương. Lưu Cương lập tức hiểu ý, anh mở chiếc túi mang theo rồi chìa ra cho người thanh niên xem.

Rất nhiều xấp giấy đỏ hiện dần lộ ra bên trong túi!

Thực ra trong túi của Lý Dương chỉ có 55 vạn tiền mặt, nhưng chiếc túi này rất lớn, vốn được chuẩn bị để đựng đồ, nếu chỉ mở một phần chiếc túi ra thì không ai có thể biết được rốt cuộc bên trong có bao nhiêu tiền.

Người phụ nữ kia trừng mắt nhìn Lý Dương. Con số 65 vạn tệ đã vượt xa giá thị trường, Lý Dương không phải không biết giá trị thực của cặp chén ngọc này, mà là anh có mục đích khác. Người phụ nữ kia chắc chắn cũng muốn mua vì mục đích gì đó, những người không hiểu biết mà lại ra giá bừa vốn không nhiều.

Người phụ nữ có chút do dự. Cô thực sự rất thích cặp chén này, nó mang lại cho cô một cảm giác rất đặc biệt, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô đã muốn mua cho kỳ được.

Chàng thanh niên bán ngọc hết nhìn người phụ nữ lại nhìn Lý Dương, trong thâm tâm anh không ngừng giục giã: tăng giá nữa đi, tăng giá nữa đi, tăng càng nhiều càng tốt, càng tăng nhiều thì tôi càng được nhiều tiền.

- Anh bạn trẻ, cậu muốn tiền mặt cũng không có vấn đề gì, tôi có thể lập tức bảo người mang đến, bán cho tôi với giá 68 vạn nhé?

Người đàn ông trung niên đeo kính lên tiếng. Hơn 60 vạn tiền mặt không phải là không có, nếu so với chuyện cần nhờ vị lãnh đạo kia thì con số 600 vạn chẳng đáng là bao.

- Anh đẹp trai, một số chuyện trong giới đổ cổ cậu không hiểu đâu. Bây giờ đang cạnh tranh thì giá cả cao thế thôi, lát nữa không còn đối thủ nữa ông ta sẽ không trả cho cậu nhiều thế đâu, lúc đó cậu có muốn tìm chúng tôi cũng không còn kịp nữa.

Người phụ nữ kia cười ha hả, tiếp:

- Bây giờ tôi có thể trả cho cậu 66 vạn tiền mặt, 66 vạn cơ đấy, cậu có thể nhận tiền ngay lập tức.

Người thanh niên nghe xong lập tức quay lại nhìn người đàn ông trung niên với ánh mắt cảnh giác. Chuyện cố tình trả giá cao để lừa lọc anh cũng từng nghe qua. Những lời của người phụ nữ kia thực sự đã đánh trúng tâm lý của anh ta.

- Cô...

Người đàn ông đeo kính trừng mắt giận dữ,nhưng người phụ nữ kia không hề để ý tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của ông ta. Cô liếc mắt nhìn Lý Dương rồi cười ha hả:

- Anh đẹp trai, thế nào?

- 70 vạn!

Lý Dương lập tức lên tiếng. Nếu còn chần chừ không quyết, sợ rằng sẽ không kịp. Lý Dương thực sự có chút cảnh giác với người phụ nữ này, cô ta quả không hề đơn giản, chỉ vài câu nói mà đã khiến cho người đàn ông trung niên kia có tiền cũng không thể dùng được.

Hơn nữa, tình hình của Lý Dương cũng không mấy khả quan, trong túi lúc này chỉ có 50 vạn tiền mặt, nếu bị phát hiện thì nhất định bảo bối sẽ bị người phụ nữ kia đoạt mất.

Người phụ nữ kia quay đầu nhìn Lý Dương, người thanh niên cũng ngoảnh mặt lại.

70 vạn tệ, hơn 3 lần con số mà người thanh niên này định bán lúc đầu. Anh ta bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc cặp chén ngọc này của anh là bảo bối gì, tại sao người ta lại phải cố sức để tranh giành nó?

- 80 vạn!

Người phụ nữ khẽ thở dài, cô không biết rằng Lý Dương chỉ có 50 vạn, điều khiến cô phải suy nghĩ hơn cả là thân phận của Lý Dương. Lúc đầu cô còn cho rằng Lý Dương là người cùng hội với chàng trai trẻ kia, nhưng sau đó cô đã tự phủ nhận điều đó. Dáng vẻ của Lý Dương không lừa nổi ai, hơn nữa, nếu không thường xuyên tiếp xúc với giới đồ cổ thì không thể có khí chất như vậy được.

Nếu vậy thì chỉ có thể có môt khả năng, đó là người này cũng rất thích cặp chén ngọc cổ này, cho nên nhất định phải mua nó cho được, dù phải trả rất nhiều tiền.

Có điều, trong giới đồ cổ, có những chuyện không thể phán đoán theo cách thông thường được. Tại các buổi đấu giá lớn, người ta vẫn thường trả giá cho sản phẩm cao hơn nhiều so với thực tế, sau đó tiến hành lũng đoạn thị trường để mưu lợi.

Giá thị trường của cặp chén này nhiều nhất chỉ 60 vạn, nhưng vài năm nữa nói không chừng sẽ tăng lên 2 triệu tệ. Đồ cổ càng để lâu thì càng có giá.

Do đó người phụ nữ này quyết định trả giá tới 80 vạn. 80 vạn vào thời điểm hiện tại sẽ lỗ, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này cũng vậy.

Cái giá 80 vạn vừa được đưa ra, Lý Dương liền cúi đầu nghĩ ngợi gì đó.

Một nửa lượng người có mặt ở khu vực này đều tập trung hết tại đây, khiến số lượng khán giả hiếu kỳ tăng lên hơn 300 người, họ vây quanh bọn Lý Dương tầng tầng lớp lớp, rất nhiều người không thể xem được bên trong đang xảy ra chuyện gì, họ đành phải dựa vào thính lực để nghe ngóng tình hình.

Rất nhanh, tin tức được lan truyền rộng rãi, ngay cả người của đài truyền hình cũng hết sức ngạc nhiên, họ điều bảo vệ tới đảm bảo trật tự và cử người chụp ảnh để ghi lại toàn bộ sự việc.

Trong quá trình giám định bảo vật dân gian, có một món đồ gây sự chú ý của rất nhiều người đồng ý mua với giá cao. Đó thực sự là một thông tin hấp dẫn để phát trên truyền hình.

Lý Dương không biết rõ tình hình bên ngoài như thế nào, anh cúi đầu như đang nghĩ ngợi điều gì đó, nhưng thực ra là đang kéo dài thời gian để đợi bọn Triệu Khuê quay lại.

Nếu không đến khi giao dịch mà trong tay anh lại không có đủ tiền thì nhất định đối phương sẽ cho rằng anh là kẻ lừa đảo, đến lúc đó người phụ nữ kia nhất định sẽ thừa cơ mua mất báu vật.

Người thanh niên nhìn Lý Dương một lát rồi quay lại phía người phụ nữ.

- 85 vạn!

Cuối cùng Lý Dương cũng lên tiếng. Người phụ nữ kia cho rằng Lý Dương đã bỏ cuộc, vừa nghe thấy vậy liền đứng chết lặng, cô ngoảnh lại nhìn Lý Dương chằm chằm.

Lúc này, cô đã hiểu cảm giác mà vừa nãy người đàn ông trung niên trải qua, cô cũng muốn tiếp tục ra giá, nhưng tiếc là cô chỉ có 80 vạn tiền mặt, không thể cạnh tranh tiếp được nữa.

Cô nhìn Lý Dương một lần nữa rồi đột nhiên cười lớn:

- Anh đẹp trai này quả là quyết đoán, được, tôi nhận thua, vật này thuộc về cậu rồi. Có điều chịu lỗ nhiều như vậy để mua lại món bảo vật này, lúc quay về bố mẹ cậu sẽ nghĩ sao, họ chắc đã vất vả lắm mới kiếm được từng ấy tiền.

Lời nói của người phụ nữ này khiến mọi người xung quanh phải gật đầu, họ đều cho rằng Lý Dương là một anh chàng công tử bột, cố tình lấy tiền của bố mẹ để tiêu xài hoang phí.

Không ít người nhìn Lý Dương với ánh mắt xem thường, trong khi người phụ nữ kia thì mỉm cười đầy đắc ý.