Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 706: Mỹ tửu Dạ Quang Bôi (8)



Cho dù là Khổng lão hay là Khổng Huyên thì lúc này đều rất hối hận.

Đặc biệt là Khổng lão, từ sau khi học được Bộ Ẩn Pháp cộng thêm việc biết được bảo vật gia truyền của gia tộc thất lạc ông đã không ngừng phái người tìm kiếm tin tức về nó, nhưng tới trước ngày hôm nay vẫn chưa tìm thấy.

Chuyện tìm kiếm bảo vật này tổ tiên ông không làm được, hiện giờ thứ này ông lại thấy được, đáng tiếc lại vì chuyện con gái không có học Bộ Ẩn Pháp làm cho nó vuột khỏi tay, cảm giác của Khổng lão lúc này rất khó có thể diễn tả bằng lời.

Khổng Huyên càng hối hận hơn, cô là người thấy cái chén này trước, hơn nữa còn có một cảm giác kỳ lạ trong lòng, đáng tiếc cuối cùng lại từ bỏ. Nếu cô biết thứ này là bảo bối gia truyền thì cô khẳng định sẽ khôn tiếc tất cả để tranh giành với Lý Dương.

Những chuyên gia đều nhìn cái chén, cho tới lúc này bọn họ vẫn chưa nhìn ra cái chén này có chỗ đặc biệt nào.

Rất nhiều chuyên gia vẫn còn nghi ngờ, bọn họ nghi ngờ hai người này hợp lại để true chọc bọn họ.

-Tiểu Lý, cậu thấy thế nào?

Khổng lão lại nói với Lý Dương một câu, trong mắt ông tràn đầy khát vọng.

-Khổng lão, ngài nói là Bộ Ẩn Pháp là thủ pháp gia truyền của gia tộc ngài, vậy chắc là ngài cũng biết cách để xóa bỏ thủ pháp này phải không?

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi một câu, Khổng lão thì có chút nhíu mày.

Lý Dương không có ý định chuyển nhượng nên nói sang chuyện khác, điều này làm cho ông càng thêm có dự cảm không tốt.

-Tiểu Lý, tôi quả thật có thể giải trừ nó, nhưng mà trước hết cậu phải cho tôi một đáp án đã!

Khổng lão khẻ thở dài rồi chậm rãi nói. Khổng Huyên cũng nhìn Lý Dương, lúc này Khổng Huyên đã hoàn toàn khác với lúc nãy,sâu trong ánh mắt cô là sự hối hận và kỳ vọng.

Cô hối hận vì mình khi nãy không chịu tranh giành mà nhường cái chén này cho Lý Dương, kỳ vọng là cô muốn Lý Dương đáp ứng cha cô, chuyển nhượng thứ này lại cho nhà cô.

Khổng Huyên không biết bảo vật gia truyền của gia tộc mình, cũng không biết Bộ Ẩn Pháp, nhưng cô biết cha và ông cô từng vì một món đồ mà bon trải khắp nơi. Cô thế nào cũng không ngờ được thứ mà ông và cha cô tìm kiếm cô lại có thể thấy được, mà làm cô chịu không được là bảo bối này lại từ tay cô chạy sang người khác.

"-Khổng lão tiền bối, vấn đề này để bàn luận sau, ngài cũng nên nói cho tôi biết thứ này rốt cuộc là cái gì đã?

Lý Dương lại lắc lắc đầu, những chuyên gia xung quanh cũng đồng ý với cách nói của Lý Dương.

Khổng lão luôn luôn nói đây là bảo vật gia truyền của gia tộc ông, ông đồng ý dùng tài sản trăm triệu để đổi lấy. Nhưng mà cho tới hiện tại mọi người vẫn không biết ebn6 trong thứ này rốt cuộc là cái gì, nếu cứ như vậy mà hời hợt chuyển nhượng cho người khác, đừng nói Lý Dương, cho dù đổi thành ngưới khác thì cũng không ai đồng ý cả.

Nói thứ này càng tốt làm cho mọi người càng thêm quan tâm tới món bảo bối này, hiện tại tất cả mọi người đều muon61biet61 thứ này rốt cuộc là bảo bối gì.

Khổng lão cúi đầu mà không nói gì, Khồng Huyên thì có chút tức giận nhìn Lý Dương.

Lương lão chậm rãi cầm một cái chén lên, hơn nữa còn đặt trước ngọn đèn cần thận xem, nhìn một hồi ông đành lắc lắc đầu, Bộ Ẩn Pháp của Khổng gia quả thật cao minh, ông căn bản không nhìn ra cái gì.

-Lão Khổng, nếu thứ này thật sự che giấu thì ông trước hết tiêu trừ nó đi!

Lương lão nhỏ giọng nói một câu, ông cũng rất muốn biết bảo bối gì lại có thể để cho Khổng lão quyết tâm như vậy.

-Tiểu Lý, cậu thật sự không thể cho tôi một đáp án chuẩn xác hay sao?

Khổng lão ngẩng đầu lên thê lương nhìn Lý Dương rồi hỏi một câu. Trong lòng ông rất rõ ràng một khi lớp che giấu của cái chén này được tẩy trừ thì hắn càng khó có thể thu hồi cái chén này, mặc kệ thế nào thì bây giờ hắn chỉ là Hoa Kiều chứ không phải người trong nước.

Với tính tình của mấy ông già trong nước, khi nhìn thấy cái chén này mà có thể cho nó ra nước ngoài là một chuyện gần như không có khả năng.

Cho dù bọn họ đều không biết thì chỉ cần Lý Dương nhìn thấy diện mạo thật sự, chỉ sợ ông cũng không thể thay đổi ý kiến của Lý Dương được.

-Khổng lão tiền bối, thực xin lỗi, trước khi nhìn thấy diện mạo thật của bảo bối thì tôi sẽ không làm ra bất cứ quyết định nào, nếu như không được thì tôi sẽ giao cho Hà lão xử lý!

Lý Dương nói vậy làm cho Khổng lão biến sắc, cuối cùng sắc mặt chuyển thành chua sót.

Khổng lão quay đầu lại nhìn cái chén Dạ Quang Bôi, trong đôi mắt lóe lên nhửng tia lữa, cuối cùng lặc bất đắc dĩ lắc đầu.

Ông sở dĩ ra giá cao như vậy để mua lại nó chính là vì không muốn cho Hà lão thấy được thứ này. Hà lão có danh vọng vô cùng cao trong giới đồ cổ, ngoại trừ việc ông có tạo nghệ rất tinh thông ra, Hà lão còn có một điểm đặc biệt mà mọi người đều biết.

Thứ mà Hà lão tinh thông nhất chính là ánh mắt, chỉ cần là bảo bối bị che giấu thì không thể thoát khỏi mắt ông, cho dù là che giấu cao minh tới đâu cũng không được. Năm đó cái ngọc tỷ vô củng bình thường kia chính là Hà lão phát hiện ra có vấn đề.

Hà lão khi còn trẻ cũng từng thấy qua Bộ Ẩn Pháp của Khổng gia, chính vì vậy ông không dám để cho Lý Dương mang thứ này về đưa cho Hà lão.

Đáng tiếc là ông không ngờ được Lý Dương còn trẻ tuổi như vậy mà đã có được nhãn lực rất cao, có thể trực tiếp nhận ra thứ này có vấn đề, tuy rằng Lý Dương chưa nói ra Bộ Ẩn Pháp, nhưng chỉ cần nói ra bên trong cái chén có huyền cơ thì cũng đã đủ rồi.

Khổng lão trong lòng âm thầm thở dài, ông hiểu được biểu hiện của mình như vậy là có chút sốt ruột.

-Tôi có thể giải trừ lớp che giấu này, nhưng sau khi giải trừ xong thì cậu nhất định phải cho tôi một đáp án, được không?

Khổng lão chậm rãi nói, ông biết hi vọng đã rất xa vời, có điều chỉ cần còn hi vọng thì ông sẽ không từ bỏ.

"Tốt!"

Lý Dương lập tức gật gật đầu, lần này hắn đáp ứng rất sảng khoái.

Lý Dương nói ra tên Hà lão là vì không muốn dây dưa việc chuyển nhượng nữa mà thôi, Bộ Ẩn Pháp Lý Dương chưa từng nghe nói qua, cũng không có nhìn thấy qua. Thấy nhiều chuyên gia xung quanh đều mê mang thì hắn đã hiểu được Bộ Ẩn Pháp thật sự là thủ pháp của Khổng gia, người ngoài không thể biết được.

Cho dù không phải thì loại thủ pháp này cũng rất hiếm có, ít người biết được, cho dù là Hà lảo thì cũng không nhất định là có thể biết được.

Dưới loại tình huống này thì chỉ còn cách nhờ người của Khổng gia giải trừ lớp che giấu này trước rồi nói sau.

-Phương pháp giải trừ có chút phiền phức, có thể đổi chỗ khác hay không, tôi cần chuần bị một chút!

Khổng lão ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn một vòng rồi nói. Kỳ thật phương pháp cũng không phức tạp, có điều ông cũng không muốn có quá nhiều người nhìn thấy, thứ này dù sao cũng là bí mật gia truyền của Khồng gia.

-Có thể, tôi cho người chuẩn bị một chỗ rộng hơn, một chút nữa chúng ta sẽ đi qua!

Lý Dương lập tức gật gật đầu, hắn cũng không muốn giải trừ lớp che giấu ở trong này, khi nhìn được đôi mắt tỏ sáng của Bành Vũ hắn liền hiểu được tên đạo diễn này muốn quay lại quá trình giải trừ.

Khổng lão nhìn xung quanh một chút rồi gật gật đầu.

Nếu có lựa chọn ông cũng không muốn những chuyên gia này đi theo, tìm một chỗ chỉ có ông và Lý Dương là được, có điều khi nhìn thấy ánh mắt tò mò của những vị chuyên gia thì ông hiểu được chuyện này là không thể nào.

Không cho những chuyên gia này đi theo có nghĩa là đắc tội với toàn bộ bọn họ, sau này nếu ông có về nước chắc cũng chẳng còn ai hoang nghênh ông cả.

Lý Dương nháy mắt với Lưu Cương, Lưu Cương lập tức hiểu ý gật gật đầu.

Dưới sự trợ giup của Bành Vũ, phải hơn 10 phút sau đám người bên ngoài mới tản ra, nhưng hắn cũng phải ký tên đến mỏi tay thì bọn họ mới chịu rời khỏi, lúc này hắn đã cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của danh nhân rồi.

Dưới dự hộ tống của Triệu Khuê và Hải Đông, Lý Dương rất nhanh lên xe của mình. Bạch Minh, Mao lão, củng gắt gao chạy theoo, Lương lão và Khổng lão tắc cùng nhau ngồi trên chiếc Rolls-Royce đi theo phía sau hai chiếc xe.

Những người không lái xe thì đi taxi hoặc xe bus, Bành Vũ cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, đáng tiếc là yêu cầu phỏng vấn của hắn đã bị từ chối.

Hai người này Bành Vũ không thể đắc tọi nổi nên chỉ có thể từ bỏ.

Có một việc làm cho Bành Vũ rất bất đắc dĩ, những chuyên gia đều đã rời khỏi, đoán chừng là buổi tiệc tối chẳng có ai tham gia, chờ khi trở về hắn còn phải giải thích một lần chuyện này cho lãnh đạo nữa.

Lý Dương tìm một căn phòng lớn trong khách sạn, bên trong có 2 cái bàn lớn, đã không có nhân viên của đài truyền hình nên căn phòng này cũng đủ rộng rồi.

-Lão Khổng, bắt đầu đi?

Sau khi ngồi xuống, Lương lão nhìn ra ngoài một chút rồi nói, lúc này đã muộn, sau khi giải trừ xong lớp che giấu của Dạ Quang Bôi vừa lúc có thể ăn cơm tối luôn.

Lương lão lấy ra một cái hộp nhỏ rồi đặt trước mặt Khổng lão, đây là những thứ mà Khổng lão cần, bọn họ khi đi tới nơi này thì Lương lão đã cho thuộc hạ đi lấy chúng.

-Lương lão, không vội, nếu không thì chúng ta đợi thêm một chút nữa đi!

Lý Dương đột nhiên nói một câu, Lương lão kinh ngạc nhìn hắn, vừa rồi Lý Dương vẫn yêu cầu Khổng lão giải trừ, sao giờ đột nhiên lại đổi ý rồi?

-Được, đợi thêm một lát nữa!

Lương lão không hiểu tại sao nhưng vẫn ủng hộ Lý Dương, thời gian ông quen Lý Dương rất ngắn, có điều ông hiểu hắn là một người rất trầm ổn, không phải là một người lật lộng.

Lưu Cương đột nhiên đứng lên rồi đi nhanh tới cửa.

Lưu Cương trực tiếp cừa phòng ra, bên ngoài có một ông lão đang đứng, khi nhìn thấy ông lão này Lý Dương cũng đứng lên đi tới, những vị chuyên gia khác cũng đứng lên, sắc mặt chuyển thành cung kính.

Lương lão cũng đứng lên, trên mặt hắn còn có chút giật mình, khó trách Lý Dương không vội vả bắt đầu, thì ra là thầy hắn, Hà lão đã tự mình tới đây.