Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 716: Đại thọ của Hà lão (2)



-Lý lão đệ.

Vừa mới ra khỏi cửa, không xa đó đã có người vẫy tay gọi Lý Dương, Bạch Minh và Mao lão đứng đó, Bạch Minh vẫn còn đang giơ tay lên vẫy Lý Dương.

Hai người lần này nhận được lời mời đều rất vui, đại thọ của Hà Lão, lại không phải tất cả các chuyên gia có danh tiếng đều được mời, còn phải xem mối quan hệ của bọn họ. Tuy nhiên trong lòng 2 người cũng hiểu, nếu bọn họ không có chút quan hệ với Lý Dương, thì thiệp mời sẽ không bao giờ đến tay bọn họ, bọn họ cũng có danh tiếng, nhưng không thể sánh vớI bậc tiền bối được.

-2 người đến sớm vậy?

Lý Dương quay người đi về phía Bạch Minh, đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy người nhà đang đứng ở dưới hiên nghỉ mát rồi mới yên tâm. Lễ đại thọ vẫn chưa bắt đầu, so với việc ở bên trong đợi thì ra ngoài ngồi hóng gió 1 chút còn tốt hơn, cảnh vật ở đây không thua kém gì ở công viên.

đặc biệt là những đứa trẻ, chúng rất hiếu động, bắt chúng ngồi yên trong đó nhất định sẽ là ngồi không yên.

-Đến sớm 1 chút cũng tốt, làm quen thêm với mấy người nữa, nghe nói hôm nay có triển lãm những đồ cậu sưu tầm được, có thật không?

những người hôm nay đến ngoài những người có chút quan hệ, những người khác có thể nói là những người quyền quý, cho dù có tiền, nhưng không có chút quan hệ nào thì đừng có mơ đến dự lễ đại thọ cảu Hà lão. Nếu vận may tốt, quen biết thêm vài người, sau này cũng rất có lợi, chuyên gia cũng là người, muốn có chút hoa màu, làm rất nhiều việc cũng cần phải ó chút quan hệ mới được.

Lý Dương mỉm cười gật đầu:

- Đúng, tất cả những thứ tôi có được đều ở đây, tiếc là số lượng quá ít.

Bạch Minh lập tức tròn xoe mắt:

-Cậu còn ngại ít, chỗ bão bối đó của anh, tôi có được 1 món thôi là đã đủ lắm rồi.

Mao lão cũng cười nhìn Lý Dương, vẻ mặt cũng không khác gì Bạch Minh, chỗ bảo bối ấy của Lý Dương, không phải là quốc bảo thần khí thì cũng là những món đồ hàng đầu, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy thèm thuồng.

-Anh đừng ở đây mà ngưỡng mộ nữa, đều là người mở bảo tàng riêng, dù sao cũng phải mạnh hơn chúng tôi rất nhiều chứ.

Lý Dương cười cười:

-Bảo tàng tư nhân ấy cũng chỉ rất bình thường, cũng chỉ được gọi là nhà bảo tàng thôi.

Đồ của Lý Dương tốt đến đâu thì việc mở 1 viện bảo tàng thì vẫn còn quá sớm.

-Lý tiên sinh, thầy Bạch, thầy Mao.

Bạch Minh vẫn chưa kịp nhận ra thì đã bị 1 giọng nói cắt ngang, có 2 người từ phía xa đi đến, thầy Thái đang cầm 1 hộp quà tinh xảo, đang cùng với thầy Hướng của Cảnh Đức Trấn tiến lại, thầy Thái và thầy Hướng đều là những người được mời đến.

Lý Dương vội đi đến, ở đây hắn coi như đã là chủ nhà, tiếp đãi khách khứa là nhiệm vụ của hắn rồi. sau khi tán vài câu chuyện phiếm với mấy vị chuyên gia 1 lúc, Lý Dương liền đưa bọn họ tới đại sảnh lớn, thầy Thái và thầy Hướng đều rất hiếu kì về những món đồ Lý Dương sưu tầm được, còn đặc biệt hỏi thăm vài câu.

Đáng tiếc là lần này đều là do Hà lão sắp đặt, Lý dương cũng không hề biết gì, cũng chỉ dám cười ha ha cho qua.

Mấy vị chuyên gia đều đem lễ vật của mình đặt lên bàn, Lý Dương chào hỏi xong liền đi ra ngoài. Khách đến hôm nay, những vị doanh nhân, nhân vật lớn tự nhiên sẽ có con cháu của Hà lão tự mình tiếp đón, tuy nhiên những bậc tiền bối chơi đồ cổ thì vẫn là Lý Dương phải đến tiếp, ai bảo Lý Dương là người thừa kế về khoản này của Hà lão chứ.

Vừa ra khỏi Lý Dương liền nhìn thấy Đường tổng của Vinh Bảo Trai và mấy vị tiền bối cùng nhau đến, cả Phương lão đã giúp Lý Dương phục hồi lại bức tranh cổ cũng trong số đó.

-Đường tổng, hoan nghênh, hoan nghênh ngài.

Lý Dương lại đi vào trong, tất cả mọi người đang bận việc gì cũng ngưng lại nhìn về phía hắn, sau cùng đều mỉm cười nhẹ gật đầu. Sau khi tiếp đoàn của Đường tổng, Lý Dương liền không ngừng nghỉ, những người nhận được lời mời không nhiều, cả trong ngoài nước khoảng năm sáu mươi người, nhưng bọn họ đến tản mác, nhiều nhất cũng là vài người cùng đến, khiến Lý Dương không rảnh rỗi chút nào.

Vừa mới nghỉ được một lát liền có mấy người từ đằng xa đi đến, sau khi nhìn rõ dáng người, Lý dương vội bước ra. Lương lão đến từ Xingapo, Khổng lão đến từ Thái Lan và con gái của ông- Khổng Huyên, ngoài ra còn có 2 vị lớn tuổi, Lý Dương không nhìn thấy họ đang đi đến.

-Lương lão, Khổng lão, các vị đã đến rồi ạ.

Lý Dương từ xa đã lên tiếng chào hỏi, Khổng lão xem ra hôm nay rất vui, trên mặt ông không có chút uể oải nào, nhưng trong ánh mắt Khổng Huyên hình như có chút thù địch với Lý Dương.

-Lão Sở, Lão Lý, tôi giới thiệu 1 chút, đây là đệ tử của Hà lão- Lý Dương, tiền đồ vô hạn a.

Lương lão mỉm cười gật đầu với Lý Dương, chỉ vào Lý Dương rồi nói với 2 vị lớn tuổI bên cạnh nói, 2 vị này đều gật đầu với Lý Dương.

Lý Dương vội bước lên phái trước chào hỏi, cho dù có quen biết hay không thì họ vẫn là tiền bối, nghe Lương lão xung hô thì có vẻ như quan hệ của bọn họ rất tốt, thân phận của Lương Lão thì lý Dương cũng đã quá rõ rồi, những người có quan hệ tốt với ông thì cũng không thể thua kém được.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, 1 vị tiền bối đức cao vọng trọng thì bên cạnh ông đa phần cũng phải là những người ngang hàng rồi.

-Chiếc gương Thụy Tú Bò Đào Văn Kính thời Đường tôi đã nói đến và cả chén Dạ Quang Bôi kia đều trong tay hắn

Lương lão nói thêm 1 câu nữa, nói xong câu này trên mặt Lương lão không khỏi có chút chua xót, ngưỡng mộ Lý Dương.

Đài truyền hình tổ chức hoạt động lớn, ông vốn là đi góp vui 1 chút, nhân tiện xem thị trường sưu tầm trong nước, không ngờ rằng trong hoạt động này lại có xuất hiện bảo bối. nếu như sớm biết, ông đã không chỉ đi xem vậy thôi, ông sẽ không bỏ qua mà đi sớm 1 chút, xem xét cẩn thận, không chừng chiếc gương đời đường kia đã là của ông rồi.

-Tiểu tử, tuổi trẻ đầy hứa hẹn rồi, người kế tục của Hà lão, thật là khiến người ta ngưỡng mộ.

1 vị đứng cạnh Lương lão lên tiếng, vị này đầu đã bạc trắng, nhìn Lý Dương đánh giá, gật đầu nói.

-Lý Dương, vị này chính là Lý lão Lý Thành Quang ở Đài Loan sang, Lý lão ngoài việc là hội trưởng hiệp hội sưu tầm Đài Loan thì còn là viện trưởng viện bảo tàng Cố cung Đài Bắc.

vị đầu tóc bạc trắng nói xong, Lương lão mới giới thiệu với Lý Dương thân phận của vị này.

Nghe giới thiệu xong, Lý Dương thoáng ngạc nhiên, quả nhiên là nhân vật lớn, người cầm lái Cố cung ở Đài bắc, lại còn là hội trưởng hội sưu tầm, xếp vào hàng những vị tiền bối có danh tiếng lớn nhất ở khu vực Đài Loan rồi.

-Cháu chào Lý lão, đã rất nhiều lần nghe danh của người, hôm nay cuối cùng cháu đã được gặp rồi.

Lý Dương cúi đầu, cung kính chào hỏi, trong lòng Lý Dương quả thật là có tôn kính, nhưng những câu này cũng có chút gọi là nghĩ 1 đằng nới 1 nẻo. Lý Dương bước vào thế giới đổ cổ quả thật quá ngắn ngủi, hà lão từ trước đến nay lại chưa từng giới thiệu với hắn những người danh tiếng trong giới, hôm nay là lần đầu tiên hắn được biết đến.

-Tiểu Lý, cậu cũng đừng khiêm tốn, thành tích của cậu đã là quá rõ rồi, dù sao chúng ta cũng là người nhà, 500 năm trước là 1 nhà, họ Lý chúng ta có người đáng tự hào như vậy, tôi cũng rất vui mừng rồi.

Lý Thành Quang cười lắc lắc đầu nói.

Vị tiền bối người Đài Loan này rất biết nói chuyện, nghe xong lời của ông ta Lý Dương cũng có chút tự hào, mối quan hệ giữa 2 người vô hình dung xích thêm lại 1 chút.

đến cả Lương lão bên ccanhj cũng có chút cảm thán, Lý Thành Quang tạo dựng mối quan hệ tốt hơn ông nhiều.

- Tiểu tử, ta nghe nói hôm nay còn có buổi triển lãm dành riêng cho cậu, có phải vậy không?

vị lớn tuổi còn lại kia bỗng lên tiếng, Vừa rồi Lương lão có nhắc tên bọn họ, 1 người họ Sở, 1 người họ Lý, như vậy vị này chính là họ Sở rồi.

Tuy nhiên đây cũng là vấn đề khiến Lý Dương thấy rất bất đắc dĩ, những người hắn tiếp đón hôm nay có đến mấy người đưa ra cùng 1 câu hỏi, bọn họ dường như không phải đến vì mừng thọ Hà lão, mà là đến vì buổi triển lãm quy mô nhỏ của hắn.

-Tiền bối, hôm nay có triển lãm quay mô nhỏ, nhưng cháu sưu tầm chưa lâu, nên đồ vật không nhiều, khiến các vị chê cười rồi.

-Không nhiều , Đồ của cậu không nhiều, nhưng đều là những thần khí tất cả mọi người đều mơ ước, tôi tính giúp cậu nhé, Trường Sinh Bát, Tiên Âm Bình, bức tranh nước, Trạm Lô Kiếm, còn mấy thứ cậu vừa có được, vật báu gia truyền Dạ Quang Bôi, như vậy đã là bao nhiêu món rồi?

Vị lớn tuổi này bổng nói ra 1 tràng, nói đến Dạ Quang Bôi, môi Khổng lão vô tình có chút run lên.

Lý Dương cũng hơi có chút sững lại, vị tiền bối này nói rất thẳng, Dạ Quang Bôi kia cho là gia truyền của Khổng Lão, cũng là quốc bảo của Trung Quốc, hơn nữa cũng là bị thất truyền không biết bao nhiêu năm rồi, cũng không được tính là vật báu gia truyền gi nữa rồi.

Tuy nhiên vị lớn tuổi này lại nói là đồ của Khổng lão, rõ ràng là có ý đứng về phái Khổng lão, trong lòng Lý Dương cũng có chút không bằng lòng.

-Thần khí, chỉ có thể có trong tay những nguời có đức.

từ phía sau mấy vị Lương Lão Lý lão bỗng có tiếng nói, mọi người liền quay đầu lại, nhìn về người có bộ dâu dài đang bước đến.

Người này thoắt cái đã đi đến, Lý Dương không hề quen ông ta, ông ta lại đến có 1 mình, vì vậy không chủ động đến chào hỏi.

-Lữ Đồng Tân, tôi hình như không có liên quan gì đến ông, ý của ông là gì đây?

nét mặt Khổng lão bỗng trầm xuống.

-Tiểu tử, cậu chắc là Lý Dương, rất được, tôi là Lữ Sách.

Người râu dài không đếm xỉa gì Khổng lão, cười ha ha nói với Lý Dương, sắc mặt của Khổng lão lại càng khó coi hơn, vị họ Sở đứng bên cạnh cũng không khá hơn chút nào.

-Chào ngài, tiền bối.

Lý Dương vội gật đầu đáp lễ, lúc này thì hắn đã hiểu, người này chắc chắn là người trong nghề, nếu không ông ta sẽ không có mặt ở đây, hơn nữa cũng không nói những lời này.

Lý Dương không biết vì sao Khổng lão gọi ông ta là Lữ Đồng Tân, nhưng những lời vị này nói rất hợp với ya Lý Dương, rõ ràng là có ý phản đối ý vị họ Sở kia.

-Ông!

Khổng lão trừng mắt nhìn, trên mặt vị Lý lão hiện lên 1 nụ cười khổ. Những người chơi đồ cổ không thể hiện ra ngoài vẻ hòa hợp, những chuyên gia như bọn họ đều coi những đối thủ như kẻ thù, vị họ Lữ và Khổng lão, Sở lão không phải là những người chung đường.

-Được rồi, không tranh cãi nữa, hôm nay là đại thọ của Hà lão, chúng ta vào chúc thọ trước đã.

Lương lão vội hòa giải, 2 vị kia trừng mắt nhìn Lữ Sách rồi đều không nói gì thêm nữa.