Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 718: Đại thọ của Hà lão(4)



Đám người Lý Dương vừa đi ra, mọi người bên ngoài đều tiến lại gần.

Rất nhiều ngồi ở hàng ghế phía trước đều đang rất ngưỡng mộ nhìn Hà lão, trong hội nghị lần này Hà lão lại trúng cử, sang năm công việc còn có thể có điều chỉnh, quyền lực trong tay sẽ càng lớn hơn nữa.

Những người này đều nhìn Hà lão, rồi chuyển sang nhì hà Chấn Giang, rất nhiều ánh mắt dừng lại ở trên người Lý Dương, những người ko biết Lý Dương đều tỏ ra rất kinh ngạc.

Những người đi theo Hà lão và người thân trong gia đình thì đều quen mặt, tự nhiên giờ lại xuất hiện 1 người lạ mặt, những người có quan hệ gần gũi thì đều ko đoán ra được.

1 số người làm ở Bắc Kinh, 1 số người được nghe tin đồn thì nở nụ cười bí ẩn. 1 số người biết nhiều hơn nữa thì lại quay đầu nhìn về phía nhà họ Vương, Vương Toàn Minh cùng với con gái là Vương Giai Giai, trên mặt không hề có chút biến đổi nào.

Hà Chấn Giang đi lên trước, nói vài câu chúc mừng, rồi đem quà của mình lên, Hà lão cười ha ha rồi nhận lấy.

quà của hà Chấn giang là 1 bức thạch điêu Thọ Sơn Điền quý giá, khối Điền hoàng to như vậy cũng rất hiếm, cái này có giá còn cao hơn cả Hoàng Điền của Lý Dương.

Hà lão nhìn thoáng qua món quà rồi đặt xuống, tủm tỉm cười.

Món đồ này giá khá cao, nhưng ông lại ko cần giá trị, mà là tâm ý của con cháu, Hà Chấn Giang có mang 1 tấm hoàng điền bình thường đến, ông cũng rất vui.

-Hà lão, có người kế tục rồi a, chúc mừng.

Vị cao tuổi cạnh Hà lão bỗng lên tiếng, nụ cười trên mặt Hà Lão càng rạng rỡ hơn, nhẹ nhàng khoát tay áo nói:

-phải nói là cùng vui mới đúng, là bạn đời của con gái ông chứ ai, ông không vui sao?

-Ha ha, đúng, cùng vui, cùng vui.

Vị cao tuổi này lại cười vui vẻ, Hà Chấn Giang lại tiến lên nói mấy câu, Lý Dương xem như đã biết thân phận của vị cao tuổi kia.

Là ông ngoại của Hà Kiệt, cũng là lãnh đạo nghỉ hưu, Hà Chấn Giang có thể thành công như thế này nhờ không ít công lao của bố vợ, trong nhà có 2 vị có thế lực lớn như vậy, đây là ưu thế lớn của Hà chấn giang.

-Cha, con chúc cha phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn.

Sau khi anh cả lui xuống, người thứ 2 Hà Trường Giang liền đi lên, cúi người cung kính nói. Món quà của ông ta là 1 tòa điêu San hô màu đỏ sậm, san hô cổ điển được coi là đại diện cho sự tôn quý, tuy giá không bằng Điền hoàng khi nãy, nhưng cũng không hề tầm thường.

-Tốt, công việc bận rộn hơn nữa thì cũng phải năng về nhà, còn nữa, thường xuyên về thăm Minh Dương nữa.

Hà lão cười ha ha nói, giọng Hà lão rất nhỏ, đến Lý Dương cũng nghe không rõ.

Hà Trường Giang nghe xong mặt có chút hơi đỏ lên, công việc bận rộn, ông ta rất ít về nhà. Về việc Hà lão muốn ông về thăm Minh Dương thì nhất định là muốn để ông ta về thăm viếng mẹ, tết thanh minh và trung thu năm nay ông đều chưa về, Hà lão đã phải lên tiếng.

Hà Trường Gaing đi xuống thì lão tam trong nhà đi lên, khác với 2 người anh, quà của ông là 1 bức thư pháp, nhưng đây là 1 tác phẩm khá nổi tiếng, giá cũng không hề thấp.

Lão tam còn về nhà ít hơn lão nhị, một khi đã nghiên cứu thì sẽ không còn biết ngày đêm gì nữa. nhưng vẫn còn Hà San san bên cạnh Hà lão, lão gia cũng không dặn dò gì thêm, chỉ nhắc nhở chú ý sức khỏe, Hà Trú Hoa liền đi xuống.

Tiếp đến là lão tứ, Hà gia có 6 anh chị em, ông là người nhỏ nhất, rất được cưng chiều, bây giờ tuy đã lớn tính tình cũng đã thay đổi nhiều, nhưng đối mặt với Hà lão vẫn tỏ ra có chút bướng bỉnh.

Điều này càng làm cho Hà lão vui hơn, cũng hoài niệm hơn, già rồi, vợ ông cũng đã đi trước, con cháu cũng ít khi về, năm nay cũng may còn có Lý Dương bên cạnh, nếu không ông còn cô độc hơn.

Những người thành công, có địa vị cao không phải cái gì cũng được như ý.

Sau khi lão tứ đi xuống, 2 người con gái họ Hà đã xuất giá cũng bước lên, 1 người bác cả của Hà Kiệt hiện cũng làm chức rất to trong tỉnh, bá cả ở nhà giúp chồng dạy con, cuộc sống rất ổn định, nhưng không làm ăn buôn bán gì, thu nhập ít hơn 1 chút.

Lần mừng thọ này của Hà lão, cô thứ của Hà Kiệt có tài trợ 1 chút, khiến cho bác cả mua 1 một bức tranh chữ lớn đem đến, cũng là món quà trên 100 vạn. Hà lão xem qua rồi gật đầu, ông biết tình hình của các con ông, ông ko hề để ý đến món quà, ông chỉ muốn các con ông sống tốt, có thời gian năng đến thăm ông.

Món quà của cô thứ là lớn nhất, là 1 bức chữ thảo của Vương Đạc, còn là tác phẩm tiêu biểu, là món quà do cô cố ý mang từ Pháp về, mất 120.000 nhân dân tệ. trước đây Hà lão có nói rằng ko có chữ của Vương Đạc, có chút tiếc nuối, cô liền nhớ mãi.

Món quà này quả nhiên làm cho Hà lão vui vẻ hơn hẳn, còn nhìn lấy 1 hồi lâu rồi mới cất đi.

Hà gia 4 trai 2 gái, quà mừng đã gần 200 triệu, khiến cho mọi người xung quanh không khỏi âm thầm cảm thán.

Ai cũng không dám nói gì, Hà gia danh gia vọng tộc, lại còn có doanh nghiệp gia tộc, không thể có chút sơ xuất nào trong làm ăn, đây cũng là nguyên nhân khiến bọn họ không dám.

-Ông, cháu chúc ông mãi mãi mạnh khỏe, vui vẻ, sống lâu ạ.

Cô thứ lui xuống thì Hà Kiệt ngay lập tức đi lên, thần thái cứng ngắc khi nãy biến mất, còn tỏ ra có chút đắc ý.

-Quà mừng thọ của cháu ông nhất đinh ko đoán ra được đâu.

Hà lão gật gật đầu, có chút sửng sốt, cũng vị cao tuổi kia mỉm cười 1 cái.

-Tiểu Kiệt, quà gì vậy

Vị cao tuổi bên cạnh khẽ cười hỏi, trong mắt hiện rõ vẻ từ ái, Hà Kiệt là cháu ngoại ông, trong mắt ông hắn vẫn chỉ là 1 đứa trẻ.

-Để ông nội mở ra là biết liền ạ.

Hà Kiệt mang món quà lên, 2 vị lão nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ hớn hở.

Hà lão từ từ mở hộp quà, bên trong co màu đỏ, hộp gỗ sơn khắc đã được sửa lại hiện ra trước mắt ông, ông 1 lần nữa lại sững sờ.

Ông ngoại Hà Kiệt không nhìn ra điểm quý của chiếc hộp, nhưng Hà lão lại biết rất rõ.

Hà lão lấy hộp gỗ ra, cẩn thận ngấm nghía, ông cũng không hề tỏ ra như vậy với món quà của cô thứ.

1 vài chuyên gia phía sau có mắt nhìn tốt cũng đã nhìn ra vật báu này, ở xa qua nên bọn họ ko dám chắc, nhưng đã là quà của cháu nội, thì chắc chắn không thể thua kém được.

Hà Chấn Giang mỉm cười nhìn Hà Kiệt, gật nhẹ đầu, xem ra Hà Kiệt rất được để ý, nhìn thái độ của lão gia là biết.

-Rất tốt, lấy ở đâu ra vậy.

Mấy phút sau Hà lão mới gật đầu, nhẹ hỏi, chiếc hộp này đã bị hỏng 1 chút, ông có thể nhìn ra, nhưng tuyệt đối là cực phẩm hiếm thấy, hà Kiệt đã rất cố gắng.

-Mấy ngày trước ở đài truyền hình ạ, còn có mấy món khác nữa, tổng cộng 2 vạn.

Hà Kiệt giơ 2 ngón tay lên, trên mặt còn có chút tự hào, lão gia hơi bất ngờ, ngẩn người nhìn Hà Kiệt.

Hà kiệt vẫn luôn cố gắng, dùng chính năng lực của mình để kiếm lời, muốn có 1 món quà tốt, ông biết hà Kiệt có 1 món quà rất quý dành cho ông, nhưng không ngờ lạI là món quà này.

Muốn kiếm lời lớn không phải là chuyện dễ, điều này ông rất rõ, các chuyên gia cũng khó làm được chứ ko nói là người không hiểu biết gì, Hà Kiệt có thể làm như vậy, nhất định đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Chỉ bỏ công sức thôi vẫn chưa đủ, còn cần đến vận may, nhìn vẻ mặt vui vẻ của cháu, ông cũng gật gật đầu tán thưởng.

Món quà này quả thật ông rất vừa ý, cũng khiến ông rất tự hào.

-Tốt, tấm lòng này của cháu, ta ghi nhận.

Trên mặt Hà lão tỏ ra có chút kích động, vị cao tuổi bên cạnh ông lại tỏ ra kinh ngạc. ông thấy món quà này cũng không có gì khác biệt lắm, nhưng lại làm cho Hà lão kích động như vậy, nhất định là nó có chỗ độc đáo riêng, ông liền nhìn Hà Kiệt với vẻ mặt rất tán dương.

Nụ cười trên mặt Hà Chấn Giang càng rạng rỡ, con trai ông quả thực đã rất cố gắng, thật sự đã khiến cho Hà lão rất vui vẻ.

Những người xung quanh cũng có 1 số người lên tiếng bàn tán, bọ họ không thể nhìn ra được như các chuyên gia, nhưng họ có thể nhìn ra thái độ của Hà lão đối với Hà Kiệt. Hà gia đời thứ 2 có Hà Chấn Giang, đời thứ 3 có Hà Kiệt đang dần phất lên, nhìn cũng có thể đoán được Hà gia sẽ ngày càng huy hoàng.

Hà Kiệt vui vẻ lui xuống, ánh mắt còn liếc đến Lý Dương.

Món quà này cũng là có công của Lý Dương, nếu không có Lý Dương đi cùng, hắn cũng không biết sự thật về cái hộp này, nếu không mời chuyên gia đến xem xét thì chiếc hộp cũng sẽ hư dần trong tay hắn, càng không thể làm cho hà lão vui như vậy.

Hà Kiệt đi ra, mấy người cháu khác của Hà lão liền cũng đi lên.

Bọn họ không phải là mới đi làm thì cũng là đang học, quà cũng chỉ bình thường, khoảng thời gian này đã lâu không nhìn thấy các cháu, Hà lão căn bản cũng không để ý đến những món quà này.

Sau khi bọn họ đi xuống, người chúc thọ tiếp theo chính là Lý Dương.

Khi Lý Dương đi lên, những người ở đó, đặc biệt là những người không biết hắn, đều ra vẻ rất tò mò. Con cháu nhà họ Hà đã chúc hết lượt rồi, giờ lại lòi ra 1 người nữa, bọn họ ai cũng không biết.

-Hà lão, cháu chúc ông ngày ngày đều vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi ạ.

Lý Dương tiến lên, cúi người, những lời chúc của hắn rất bình thường, nhưng chính là những lời từ đáy lòng, nếu không có Hà lão thì cũng không có hắn hôm nay.