Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 724: Triển lãm sưu tầm nhỏ (4)



- Bát Trường Sinh, đây chính là bát Trường Sinh thật hả!

Ánh mắt Lương lão tỏa sáng, tha thiết nói .

Bát Trường Sinh của Lý Dương lần trước từng xuất hiện ở triển lãm giao lưu các chuyên gia hàng đầu trong nước, cũng là triển lãm đặc biệt được cử hành ở Trịnh Châu, rất nhiều chuyên gia trng nước cũng đã thấy được, chỉ có bọn họ những chuyên gia nước ngoài thì là lần đầu tiên nhìn thấy bát Trường Sinh thần kỳ này.

- Là bát Trường Sinh, đây là bát Trường Sinh thật sự !

Ánh mắt Lý Thành Quang đỏ lên, gật đầu liên tục, tay còn không ngừng vuốt ve cái vỏ thủy tinh.

Hoàng viện trưởng, Lâm Lang cũng quay đầu lại nhìn hai người, nhẹ nhàng lắc đầu, phản ứng của hai người quá kịch liệt, nhưng bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy bát Trường Sinh, biểu hiện cũng không khác so với bọn hắn chút nào.

Hai cha con Khổng lão, Lỗ Huyên cũng ngẩn người.

Dưới mặt nước hoa sen nở rộ, thậm chí hoa sen còn ở đung đưa như là thật vậy , đặc biệt là Lỗ Huyên, thậm chí cô có một loại cảm giác, có phải hình ảnh chỉ thấy trong họat hình thật sự xuất hiện trong thực tế như vậy hay không.

Sở Tính lão nhân há hốc mồm, cuối cùng ra sức nuốt nước miếng.

Lần này hắn tới, chính là vì bát Trường Sinh này mà tới, đến giờ bát Trường Sinh không chỉ có đồn đãi ở trong nước, mà ở nước ngoài rất nhiều người cũng đều đang nghị luận về món quốc bảo này, Sở Tính lão nhân không chỉ một lần nghe người khác nói.

Đáng tiếc hắn căn bản không tin rằng trên cái thế giới này có món đồ thần kỳ như vậy, mỗi lần đều sẽ phản bác đôi câu. Hắn cho là đây đều là lời đồn đãi khoa trương, là trong quá trình truyền bá bị người ta khoa trương, lấy truyện gạt người, trên thực tế căn bản sẽ không có thực.

Lần này tới, hắn còn tính toán nói chuyện này thật rõ ràng, nhưng sau khi nhìn thấy bát Trường Sinh, hắn phát hiện mình cũng không muốn nói ra cái gì.

Bát Trường Sinh này, thậm chí còn thần kỳ hơn so với tin đồn, những người tương truyền kia, căn bản không cách nào biểu đạt ra thần khí của nó.

Đừng nói bọn họ, chính là bản thân Sở Tính lão nhân đây, sau khi thấy tận mắt chỉ sợ cũng không cách nào dùng lời nói mà hình dung được .

- Thần kỳ, không hổ là rất thần kỳ!

Lữ Sách lớn tiếng khen ngợi, rất nhiều người chung quanh cũng yên lặng gật đầu, bảo vật như vậy nếu còn không phải là thần kỳ, vậy không biết cái gì mới có thể xưng là thần kỳ đây.

Đèn bóng trăng rất thần kỳ, nhưng mang đến cho mọi người sự rung động còn kém xa, không sánh bằng bát Trường Sinh này.

Những chuyên gia đứng trước bát Trường Sinh mà thưởng thức này, lúc này liền không ai muốn rời đi, Lý Dương và Hà lão gia liếc nhìn nhau, hai người cũng nhìn thấu sự vui vẻ trong mắt đối phương.

Trước khi triển lãm lần này cử hành, bọn họ cũng đã đoán được một màn này, bát Trường Sinh quả nhiên vẫn là bảo bối làm cho người ta rung động nhất.

Hà Kiệt, Hà San San, còn có Hà Hoan đứng gần đó hơn một chút, quá nhiều người vây quanh bát Trường Sinh, khiến cho bọn họ cũng không thấy được rõ.

Lý Thành đã ngồi xuống, nhưng ngồi ở chỗ đó lắc lắc thân thể mãi, hắn cũng muốn tới gần chút nữa xem cái bảo bối thần kỳ này.

- Các vị tiền bối, thời gian có hạn, xin mời thưởng thức món đồ khác trước, để cho người phía sau cũng được nhìn một chút được không ạ?

Chen lấn quá nhiều người, Lưu Cương không thể không lên tiếng nhắc nhở, mấy vị lão tiền bối tận bên trong cùng đang si dại nhìn bát Trường Sinh cũng không muốn rời đi. Hôm nay tới tham gia thọ yến cũng là với tư cách chuyên gia, Lưu Cương nói xong, vô luận không muốn rời đi đi chăng nữa, những chuyên gia này cũng phải từ từ trở lại chỗ ngồi .

Lý Dương quay đầu lại nhìn Hà lão gia, suy nghĩ sau này có nên cử hành nhiều lần triển lãm thế này hay không, khi hắn không có ở đây cũng có thể để cho Hà lão gia giúp một tay, để nhiều người nhìn thấy những món quốc bảo thần kỳ này hơn.

Ngồi về chỗ, mọi người cũng đều nghị luận về bát Trường Sinh thần kỳ, trên mặt rất nhiều người còn có một loại thỏa mãn, bọn họ vẫn luôn đợi, không phải là đợi giờ khắc này sao ?

Trở lại chỗ ngồi bên kia, Khổng lão, Lương lão mấy người cũng nhiệt tình nghị luận, trên mặt Lương lão còn tràn đầy hâm mộ .

Lúc này, trong lòng Lương lão đột nhiên lại nhớ lại sáng sớm hôm nay Lữ Sách đã nói:

- Thần khí, chỉ thuộc về người có đức, bây giờ suy nghĩ một chút, những lời này thật là có lý, nếu không tại sao những thứ thần khí này cũng chạy cả về tay Lý Dương đây?

Bát Trường Sinh trước mắt, Chén dạ quang mấy ngày trước đó phát hiện cũng đều là thần khí.

Đén bóng trăng nghiêm chỉnh mà nói cũng có thể coi là thần khí, huyễn cảnh nó tạo ra là thứ những khác bảo bối không thể làm được .

Nghe người bên cạnh nghị luận, trên mặt Lỗ Huyên lại lộ ra một chút không cam lòng và ghen tỵ, cô còn len lén, hung hăng trợn mắt lườm Lý Dương một cái .

Đồ của Lý Dương càng tốt, cô lại càng không thoải mái .

Các chuyên gia từ từ đã xem xong rồi, lúc này thời gian đã trôi qua khoảng hai mươi phút, bát Trường Sinh là món sưu tầm thời gian triển lãm dài nhất.

Các chuyên gia mới vừa lui ra, Hà Kiệt, Hà San San bọn họ liền vây tới đây .

Hà Kiệt thường đến chỗ lão gia, nhưng cái bát Trường Sinh này quả thật đúng là chưa từng thấy qua, hôm nay cũng là lần đầu tiên, thấy ao hoa sen kia đẹp như huyễn ảo, ánh mắt Hà Kiệt cũng trợn tròn .

- Quá đẹp, tôi cũng không nhịn được cảm giác muốn đưa tay vớt những bông hoa này ra ngoài!

Ánh mắt Hà Kiệt lóe lên, lớn tiếng nói .

- Em cũng vậy, anh Kiệt, San San, trong này là hoa sen thật sao?

Một thằng bé trai chừng mười tuổi nhìn chằm chằm rồi hỏi một câu, đây là con trai của Hà Gia Đường là Hà Chấn Đông.

- Không phải đâu, khẳng định không phải mà, đây là cái bát, làm sao có hoa sen thật đây?

Hà San San ra sức lắc đầu, khi nói lời này cô cũng thấy buồn bực, không phải là thật tại sao lại chân thật như vậy? Lúc này bản thân Hà San San cũng phân không ra thiệt giả nữa.

- Dương Dương?

Lý Thành rốt cục không nhịn được, kêu Lý Dương một tiếng, hắn cũng rất muốn tiến lên nhìn, cũng không biết có phải phép hay không, nên hay không.

Dù sao bọn họ là người không hiểu lắm.

Lý Dương cười, đứng dậy, nhẹ giọng nói:

- Ba, mẹ, anh, con dẫn mọi người đi xem một chút!

Lý Thành và Lý Quân Sơn cũng vội vàng đứng lên, trên mặt còn mang theo một chút kích động, đồ thần kỳ như vậy bọn họ sớm muốn đi nhìn, chẳng qua là vẫn chưa dám qua đó thôi .

Vừa định đi ra phía ngoài, Lý Dương lại quay đầu lại:

- Bác Tứ, bác có muốn đi chung hay không?

Người Lý Dương hỏi chính là Hà Chấn Đông, trên mặt Hà Chấn Đông còn có chút tò mò, một đời họ Hà cũng đã qua, hắn là một đệ tử đời thứ hai của họ Hà, lúc này biểu hiện sẽ phải chững chạc một chút, trong lòng có muốn nữa ngoài mặt cũng không thể biểu hiện ra .

Hà Chấn Đông hơi sửng sờ, lập tức cười cười:

- Được chứ!

Hắn cũng đã sớm tính đi xem, Lý Dương mời vừa đúng lúc, sẽ không để cho người khác nhìn ra mong muốn trong lòng hắn, còn có vẻ rất là chững chạc .

Hà lão gia mỉm cười gật đầu, ảnh hưởng triển lãm hôm nay tạo thành đúng như trong dự liệu của hắn, người trong nhà đón nhận Lý Dương thật tâm, nhưng trong lòng không phục nhất định là có, lần này cũng làm cho mọi người căng mắt nhìn thành tích của Lý Dương.

- Dương Dương, đây… bảo bối như vậy, thật là của con sao?

Lý Quân Sơn nhìn những hoa sen chuyển động phía dưới, còn có chiếc thuyền có vị tiên tử đang chìm trong giấc ngủ không ngừng lay động, không nhịn được hỏi một câu.

- Đúng ạ, đây đều là con mua được!

Lý Dương gật đầu, hai cái bát Trường Sinh, có một cái còn được mua ở Minh Dương, đây cũng là món giá trị nhất Lý Dương mua được ở Minh Dương, may là tên Mã béo mập không thấy, nhìn thấy thì không biết sẽ hối hận như thế nào.

Cả ngày suy nghĩ việc mua đồ, nhưng không biết mình đem món quý giá nhất bán mất.

- Thật … thật là con à, nhà họ Lý ta, tổ tông hiển linh, cũng có thể có được bảo vật thần kỳ như vậy?

Lý Quân Sơn ngẩn ra, lại hưng phấn nói một câu, thần sắc kích động trên mặt biểu lộ không thể nghi ngờ.

- Ba, cái gì mà tổ tông hiển linh, đây đều là Dương Dương có bản lĩnh, có năng lực, nhà họ Lý ta xuất hiện người có năng lực!

Lý Thành ngẩng đầu lên, lập tức phản bác lời của Lý Quân Sơn, sự kích động trên mặt hắn không thể ít hơn so với Lý Quân Sơn một chút nào.

Hà Ái Linh, Phương Thục Cầm cũng nhìn chằm chằm mở to mắt, ngay cả Tiểu Thuận Thuận cũng đưa tay ra, sờ vào lớp thủy tinh, muốn đưa tay vớt hoa sen phía dưới ra ngoài.

- Lý Dương, lợi hại đó!

Hà Chấn Đông đưa ra ngón tay cái, hắn cũng coi là người kiến thức rộng rãi, bản thân là thị trưởng, phụ thân là đại sư trong giới sưu tầm, đã gặp đồ tốt cũng không ít, bất quá bát Trường Sinh thần kỳ như vậy thật đúng sự là lần đầu tiên nhìn thấy .

- Bác Tứ quá khen!

Lý Dương khiêm tốn cười cười, Hà Chấn Đôgn nhìn một hồi, rồi đi trở về chỗ ngồi, đối với hắn mà nói vật này chỉ cần nhìn một chút là được, không si mê như những chuyên gia kia.

Một lát sau, Lý Dương dẫn Lý Quân Sơn và Lý Thành trở lại, mấy người còn cũng nhỏ giọng nghị luận, hôm nay tất cả đồ nhìn thấy đều khiến cho bọn họ rung động thật sâu.

Cuối cùng Lưu Cương cũng đẩy bát Trường Sinh đi, có vài người ánh mắt còn không ngừng nhìn theo, cho đến khi Lưu Cương đi ra bên ngoài cửa.

Người bên trong phòng khách nhỏ đều nghị luận, giống như là phòng họp vậy, Hà lão gia chỉ cười ngồi đó, hiệu quả của triển lãm hôm nay khiến cho hắn rất hài lòng, cũng đạt được yêu cầu hắn dự trù .

Hai phút sau, Lưu Cương lại đi trở lại, lần này còn đẩy một chiếc xe đẩy, phía trên đang đậy tấm vải đỏ .

Mấy chuyên gia cũng muốn xông tới vạch tấm vải đỏ đó, nhìn thật rõ phía dưới cùng là cái bảo vật gì, đẩy tới từng cái từng cái như vậy, khi đẩy tới đây lại không để cho mọi người thấy trước, thật sự là quá khó chịu.

Nhưng không thể phủ nhận phương pháp như vậy làm cho người ta nhớ rất sâu, sau triển lãm lần này, Lý Dương cũng sẽ được mọi người hoàn toàn tiếp nhận, thực sự trở thành một phần tử giữa bọn họ.

Lưu Cương đi tới giữa, cười cười với bốn phía, sau đó mới bỏ tấm vải đỏ phía dưới ra.

Lần này cùng lúc hiện ra trước mặt mọi người là hai món, một món là điền hoàng thư trấn, một món khác là một bộ cổ họa, bức họa này còn chưa được mở ra.

Lưu Cương cầm cổ họa lên, từ từ mở ra, vừa mở vừa nói:

- Đây là bức vẽ “Vĩnh Huy Triều thần đồ ” của Diêm Lập Bản nhà Đường, là anh Lý mua bằng một khối ngọc chẩm, từ ngọc chẩm vô tình phát hiện ra, cũng may bức họa này phát hiện sớm, tuy có hư hại một chút, nhưng đã phục chế được, người phục chế bức họa này chính là chuyên gia nổi tiếng nhất trong nước - Phương lão!

Lưu Cương nói xong, bức vẽ cũng được mở ra, rất nhiều người nghe nói đến “Vĩnh Huy triều thần đồ” đều ngẩn ra, chuyện Lý Dương có bức họa này có một số người biết, nhưng cũng không truyền bá như bát Trường Sinh.

Phương lão mỉm cười gật đầu, bức họa này đúng là phát hiện trong ngọc chẩm, cũng là do hắn phục chế, trên bức vẽ còn in dấu hắn giám định qua, vậy cũng là một điều khiến hắn kiêu ngạo.