Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 757: Lo lắng của Ông chủ Ngưu



Đàm Quốc Hoa vẫn còn đang đợi Lý Dương ở trong phòng khách của đài truyền hình, lúc mấy người Lý Dương bước ra sẽ lập tức nghênh đón.

- Ông Lý, ông ra rồi!

Đàm Quốc Hoa hơi cúi đầu mỉm cười, lúc cười mắt hắn trông rất ngộ.

Lúc nãy Đàm Quốc Hưng không đến phòng quay nên vẫn chưa biết những việc xảy ra trước đó, nhưng nếu biết thì hắn vẫn sẽ ủng hộ Lý Dương, hắn quá hiểu thân thế của Lý Dương rồi.

- Đàm tổng, chào ông!

Lý Dương gật đầu chào rồi quay lại nói với Vương Cương:

- Thầy Vương, không còn

sớm nữa, hay là chúng ta cùng đi ăn cơm đi?

Bây giờ đã gần 6h tối, vốn chỉ cần hai tiếng là có thể ghi hình xong, nhưng vì một tranh chấp nhỏ mà kéo dài đến ba tiếng.

Mùa đông trời nhanh tối, bây giờ ngoài đường đã sáng đèn, cũng coi như là đến giờ ăn cơm rồi.

Trong lúc Vương Cương vẫn còn đang do dự thì Vương Yến đứng bên đã lập tức gật đầu, còn kéo tay Vương Cương đòi anh ta đồng ý, nhìn con gái tán thành, Vương Cương cũng không phản đối.

Thực ra Vương Cương cũng rất vui trước lời mời của Lý Dương, làm cho tình cảm được gắn kết hơn thì con đường lùi của hắn càng vững, tuy nhiên hắn không muốn làm con gái thất vọng ngay trong ngày đầu tiên, dù sao thì con gái vẫn quan trọng nhất.

Bữa ăn tối diễn ra rất vui vẻ, Đàm Quốc Hoa nghe Lý Dương nói muốn mời Vương Cương đi ăn liền vỗ ngực nói để hắn sắp xếp. Sau đó mọi người cùng đi đến nhà hàng Bắc Kinh, Tiểu Thuận Thuận vô cùng hoạt bát, lúc nào cũng nhắc đến kinh nghiệm làm tiểu sưu tầm gia hôm nay.

Có thể thấy sự việc hôm nay làm Tiểu Thuận Thuận vô cùng vui vẻ, ít nhất thì bây giờ cậu bé không nghĩ về những hồi ức không đẹp trước đây nữa.

Cũng trên bàn ăn, Vương Yến đã nghe ba của mình kể về những thành tích mà Lý Dương đã đạt được trong giới cổ ngọc.

Nghe hết chiến tích huy hoàng này đến chiến tích huy hoàng khác, miệng Vương Yến càng mở to hơn.

Cô không ngờ, nước ngoài đang ca tụng người đứng đầu giới đổ thạch này, trong giới chơi đồ cổ cũng có tiếng tăm vô cùng lớn, nghe Vương Cương nói, những chiến tích mà Lý Dương có được không ai có thể sánh bằng, nếu không phải vì hắn quá trẻ, thì e rằng hắn đã trở thành người đứng đầu trong giới chơi đồ cổ rồi.

Ngồi trên chiếc xe thương gia hạng sang, Tiểu Thuận Thuận vẫn không ngừng nghịch ngợm trong lòng Phương Thục Cầm và Hà Ái Linh.

Chiếc xe này là Thường Thịnh mua giúp Lý Dương, đây là chiếc xe Benz hạng thương gia, rất thích hợp sử dụng trong gia đình, vào ngày thứ hai lúc Lý Dương tham gia xong chương trình thì Thường Thịnh đã cho người đưa đến, biển số cũng như giấy tờ xe Thường Thịnh đã giúp Lý Dương làm hết.

Mấy ngày nay Lý Dương đều dùng chiếc xe này để chở cả nhà đi chơi, Trường Thành, Di Hòa Viên, Thiên Đàn, tất cả cảnh đẹp Bắc Kinh đều đi hết, Tiểu Thuận sau khi được đi chơi thoải mái lúc đi khám lại bác sỹ thì bác sỹ vô cùng kinh ngạc, cậu bé hồi phục rất nhanh, chỉ cần không trải qua những sự việc tương tự nữa thì cậu sẽ không bao giờ nhớ lại những sự việc không vui vẻ trước đây.

Ong ong.

Điện thoại Lý Dương chợt rung lên, Tiểu Thuận Thuận không giỡn nữa, giương đôi mắt to tròn lên nhìn Lý Dương.

Là Hà Kiệt gọi, Lý Dương liền bắt máy.

- Ba, anh, người đó bị bắt rồi, ngoài tội mưu hại ra thì hắn còn rất nhiều tội khác nữa, lần này e rằng không ra được rồi!

Hà Kiệt đang nói về những thay đổi mới nhất trong vụ án trước đây của anh ta, có Tiểu Thuận Thuận ở đây nên Lý Dương cũng không dám nói kỹ.

Cái mông của Hoàng Hướng Văn vốn đã không sạch, lần này bị điều tra ra hết, tội cưỡng gian, buôn bán người trái phép, dồn ép người khác, gây thương tích, thậm chí tội ép chết người khác cũng bị lộ ra, và cái công ty xã hội đen của hắn nữa, bây giờ hắn có giữ được tính mạng hay không thì vẫn còn là một ẩn số.

- Nghiêm trọng vậy sao?

Lý Quân Sơn hơi kinh ngạc, Lý Thành cũng đang nhìn Lý Dương.

Lý Dương gật đầu, tội mưu hại vẫn còn may, dù sao thì cũng chỉ cho hắn một bài học, không lâu sau sẽ được thả ra, nhưng những tội khác là tội lớn không thể tha được.

Điều này cũng làm cho Lý Dương thấy hơi chua xót, làm nhiều việc bất nghĩa thì phải đền tội thôi, cha ông ta nói đâu có sai.

Vụ án này có thể tiến hành nhanh như vậy cũng là nhờ công lớn cũng mấy nhân vật nổi tiếng đó. Mấy người này đều chăm chăm vào vụ án, đừng nói là khu phân cục, ngay đến thị cục cũng không dám chậm trễ, mấy người thân thích của Hoàng Hướng Văn còn đang muốn tranh thủ hoạt động một chút, ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị bắt.

- Ông xã ông xã em yêu anh...

Lý Dương đang nghĩ ngợi thì điện thoại của Vương Giai Giai bỗng reo lên, Lý Dương cười tinh quái làm cô phải đỏ mặt nghe điện thoại.

Hà Ái Linh, Lý Quân Sơn đều mỉm cười, chuyện của Hoàng Hướng Văn lập tức bị bọn họ bỏ qua một bên.

Tiếng chuông điện thoại này là Lý Dương vừa giúp Vương Giai Giai đổi vào tối hôm qua, hắn còn nói mỗi khi có người gọi cho cô thì cô sẽ lập tức nhớ đến hắn trước tiên.

Trước khi bố mẹ của Lý Dương rời đi, Vương Giai Giai vẫn ở nhà của Lý Dương, Vương Toàn Minh không ủng hộ, cũng không phản đối. Dù sao thì hai người cũng đã đính hôn rồi, không lâu nữa sẽ làm đám cưới, cộng thêm việc con gái muốn ông đành mở một mắt nhắm một mắt vậy.

Mấy phút sau Vương Giai Giai mới tắt máy, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ.

- Là Vương Yến, hôm nay cô ấy buồn muốn tìm em đi chơi, em nói là chúng ta phải đi Phan Gia Viên, cô ấy cũng đòi đi nên em đồng ý rồi!

Lần trước ăn cơm Vương Giai Giai và Vương Yến đã lưu số điện thoại của nhau, mấy ngày nay Vương Yến đi theo bố, còn Vương Giai Giai và Lý Dương thì đi cùng gia đình, tuy không gặp nhưng vẫn liên lạc thường xuyên, Vương Giai Giai và Vương Yến hình như cũng rất hợp nhau.

Lý Dương nhún vai cười nói:

- Đến thì đến thôi, nhưng

hôm nay sợ rằng chúng ta không tiếp đãi cô ấy chu đáo được.

Chơi vài ngày rồi, hôm nay bố mẹ bỗng muốn đi xem chổ làm ăn của Lý Dương, chổ kinh doanh của Lý Dương không nhỏ, quặng Phỉ Thúy đều tính từ đơn vị trăm triệu trở lên, nhưng ở Bắc Kinh chỉ có một cửa hàng cổ ngọc nên dẫn bố mẹ đến đó xem.

Phan Gia Viên bây giờ đối với Lý Dương đã rất quen thuộc, ở đây lưu giữ rất nhiều kỹ niệm đẹp của hắn, vừa xuống xe, nhìn thấy bức tường lớn của Phan Gia Viên, hắn lại thấy xúc động.

Thời gian vừa rồi bận quá nên hắn không có thời gian đến thăm Phan Gia Viên được, lần này dẫn ba mẹ đến hắn cũng luôn tiện mua ít đồ về trang trí mặt cửa.

Bất kể thế nào thì con trai của họ cũng là người nổi tiếng trong giới chơi đồ cổ, hai người họ cũng có tham gia chương trình, mua vài món đồ không đắt lắm đem về để bố mẹ có thể nở mày nở mặt với bà con lối xóm.

Ở quê không như ở bắc Kinh, thể diện là rất quan trọng, con cái nhà ai thành đạt ở bên ngoài thì hàng xóm đều biết, đều ngưỡng mộ, Lý Dương bây giờ không để ý đến điều đó, nhưng không có nghĩa là bố mẹ hắn cũng không để ý, mang vài món đồ về nhà cũng coi như là một cách chứng minh gián tiếp, cho dù bố mẹ muốn hay không thì đây cũng là một niềm tự hào.

- Giai Giai, Giai Giai!

Lý Dương vẫn chưa giới thiệu hết những nơi thông thuộc thì phía trước có một cô gái xinh đẹp mặc áo đỏ giơ tay vẫy vẫy, bên cạnh cô ta còn có một chiếc BMW màu trắng.

Xe đẹp gái xinh, hôm nay Lý Dương mới biết Vương Yến cũng là một cô gái vô cùng gợi cảm.

- Yến tử, sao cô còn đến

nhanh hơn chúng tôi nữa vậy?

Vương Giai Giai vẫy tay, nhìn thấy bạn mới cô rất vui.

Vương Yến lắc lư đôi vai gợi cảm tiến đến chỗ mấy người Lý Dương, hôm nay cô trang điểm nhẹ, nhìn có vẻ rất giống ngôi sao.

Bước đến bên cạnh Vương Giai Giai, Vương Yến khoác tay lên vai cô nói:

- Lúc nãy tôi ở đây mà,

mọi người nói đến nên tôi ra đây để chờ mọi người đấy.

Nói đến đây, Vương Yến liếc trộm Lý Dương rồi nói nhỏ:

- Giai Giai, lúc nãy tôi có đi dạo ở đây một vòng, ông xã của cô ở đây đúng là rất nổi tiếng, bức Thủy Trung Họa mà anh ấy mua được là thật hay giả vậy, có thật là tranh hiện lên trong nước hay không?

Mấy ngày nay Vương Yến nhàn rỗi liền đòi Vương Cương kể chuyện Lý Dương, Vương Cương biết gì thì nói hết cái đó, không biết thì cũng đành chịu.

Hôm nay Vương Yến chợt nhớ lại bức Thủy Trung Họa trước đây liền đến Phan Gia Viên tìm hiểu xem thế nào, không ngờ đây lại là sự thật, lời đồn ở Phan Gia Viên còn hấp dẫn hơn lời của bố cô nói nhiều.

Nào là Lý đại sư hỏa nhãn kim tinh, thiên thượng tiên họa phàm gian hiển linh, dường như người ta sắp coi Lý Dương là thánh rồi vậy.

- Cái này cô đi hỏi anh ấy là được rồi!

Vương Giai Giai cười, chuyện Thủy Trung Họa đương nhiên là thật, cô đã tận mắt nhìn thấy mấy lần rồi.

- Nếu tôi muốn hỏi anh ấy thì còn hỏi cô làm gì nữa!

Vương Yến bĩu môi, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Vương Giai Giai, nhưng để cô đi hỏi Lý Dương thì cũng hơi ngại, trong mắt cô Lý Dương càng ngày càng trở nên thần bí.

- Ba, cửa hàng của con ở

đây, chúng ta vừa đi vừa xem đi!

Lý Dương không biết là hai chị em họ đang nói cái gì, kéo tay Lý Quân Sơn bước vào bên trong, Vương Yến đành phải đi theo.

Người nhà Lý Dương và Vương Yến đều đã gặp nhau, cũng quen hết cả rồi, trên đường Hà Ái Linh còn hỏi chuyện Vương Yến, chủ yếu vẫn là chuyện của Vương Cương, sau chương trình lần này, hình tượng thần tượng của Vương Cương trong mắt Hà Ái Linh giảm xuống rất nhiều, nó giống như một người bạn cũ hơn.

Mấy người đi cười cười nói nói, một lúc sau đã đi qua khu bày bán.

Trong khu bày bán cũng không có chỗ nào để dừng lại, muốn chọn đồ tốt ở đây rất khó, đa số là bày hàng thủ công mỹ nghệ, mấy thứ này không thể để Lý Quân Sơn mang về được, mang về nếu gặp người trong ngành thì mất mặt lắm.

Con đường Lý Dương đang đi là con đường quen thuộc trước đây, đến cửa hàng của hắn còn phải đi qua phố Ngọc Khí.

Lúc bước đến trước cửa hàng của ông chủ Ngưu thì Lý Dương chợt muốn giới thiệu với bố một ít về nơi đây, ông chủ Ngưu cùng với hai người nữa đang cúi đầu vội vàng bước ra, suýt nữa thì vấp phải Lý Dương ngay trước cửa.

- Ông Lý!

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Dương, đang vội vàng đi ra ngoài có việc gì nhưng khi nhìn thấy Lý Dương thì ông khựng người lại kinh ngạc nhìn hắn.

- Ông chủ Ngưu, ông làm sao thế, có chuyện gì mà vội vã vậy?

Lý Dương cũng hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn thì ông chủ Ngưu là một người rất điềm tĩnh, từ trước đến giờ chưa hề tỏ ra lo lắng.