Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 811: Người khác tới giám định bảo bối, hắn lại tới lượm bảo bối (2)



Lâm gia bây giờ do Lâm Lang cầm quyền, nhưng cũng không có con trai, chỉ có hai con gái, người nắm quyền tương lai, nhất định là một thành viên trực hệ gia tộc Lâm thị bọn họ, mà hắn, cũng là trong những người có tiềm năng nhất.

- Trần lão, Huyết Mỹ Nhân rất tốt cho sức khỏe, đến lúc đó cháu cũng đưa ông một món!

Lý Dương quay đầu lại rồi cười cười với Trần Xung lão nhân, Huyết Mỹ Nhân rất tốt cho sức khỏe, Lý Dương biết rất rõ, hắn cũng là một người được lợi.

Đặc biệt là mẹ của Lý Dương – Hà Ái Linh, trước kia có triệu trứng đau đầu, mang máy món đồ trang sức đeo tay Lý Dương đưa cho, triệu chứng đó cũng mất đi, cho tới bây giờ Hà Ái Linh còn không rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì.

Hôm nay Lý Dương giải ra Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân, so sánh với khối lần trước còn lớn hơn chút, chỉ làm đồ trang sức, ít nhất có thể làm mười mấy món, chia đi ba món cũng không có gì.

Lâm Lang cũng là một người yêu ngọc, nếu không phải là như thế, Lý Dương cũng sẽ không đồng ý cho hắn mấy món đó.

- Ta không cần!

Trần Xung lão nhân cười gật đầu, từ trong cổ áo kéo ra khối Phỉ Thúy màu lục, đây là khối ngọc bội Thủy Tinh Chủng Tổ Mẫu Lục hình rồng, ngọc bội mang theo một tầng sáng ngời, có thể thấy đã được đeo không ít năm.

Mặc dù không phải là Phỉ Thúy cao cấp nhất, nhưng đeo nhiều năm như vậy, giữa ông lão và Phỉ Thúy sớm đã có tình cảm rất sâu, sau khi Lý Dương nhìn thấy liền gật đầu một cái, không nói thêm.

Miếng ngọc bội vừa thấy đã bầu bạn cùng Trần Xung lão nhân gần cả đời, đã có tình cảm sâu đậm với ông lão, những Phỉ Thúy khác đều không thể thay thế, ngay cả đồ trang sức làm từ Long Thạch Chủng cũng giống như vậy.

Buổi chiều Lý Dương chưa đi luôn, bị Trần Xung lão nhân giữ lại.

Hai người cả buổi chiều đều ở cùng nhau, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ, chính là Lâm Lang cũng không biết bọn họ nói tất cả cái gì, mãi cho đến khi sắc trời tối muộn, Lý Dương mới từ trong phòng đi ra ngoài.

Trên mặt Lý Dương, còn có sự thỏa mãn và cảm kích.

Mặc dù trước đây thật lâu, Trần Xung lão nhân đã đến Canada, nhưng ông vẫn không ngừng nghiên cứu cược thạch, những kinh nghiệm phong phú ông tích lũy được trong thời gian này, bất kỳ kim tiền náo cũng không mua được.

Trong thời gian một buổi chiều, Trần Xung lão nhân không thể nào đem tất cả kinh nghiệm nói cho Lý Dương, chỉ là lựa chọn nói một số trọng điểm.

Chỉ những trọng điểm này, cũng làm cho Lý Dương được khai thông rất nhiều, trong quá khứ chỉ có thể dựa vào năng lực đặc thù để phân biệt đồ, bây giờ thì hoàn toàn hiểu.

Còn có một số thứ, thậm chí là với năng lực đặc thù hắn cũng không học được.

Lúc rời đi, Trần Xung lão nhân bảo Lý Dương ngày mai tiếp tục tới, Lý Dương không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

Đàm luận cùng ông lão càng nhiều, hắn sẽ có thu hoạch nhiều hơn.

- Lý tiên sinh, hai khối Phỉ Thúy này anh định xử lý như thế nào?

Trên đường trở về, Lâm Bá Văn đột nhiên lại hỏi Lý Dương một câu .

Thấy Lý Dương ngẩng đầu nhìn mình, Lâm Bá Văn lại vội vàng giải thích:

- Ý của tôi là, anh định để ở tủ bảo hiểm của khách sạn hay là cất ở đâu?

Ý Lâm Bá Văn hỏi chính là cái này, hai khối Phỉ Thúy không lớn, nhưng giá trị cũng là cực cao, trị giá mười mấy ức, tương lai làm thành đồ trang sức đeo tay, giá trị còn có thể cao hơn.

Đặc biệt là khối Phỉ Thúy Long Thạch Chủng, hoàn toàn có thể làm một bộ đồ trang sức đeo tay, một bộ trang sức đeo tay bằng Phỉ Thúy Long Thạch Chủng, có thể so sánh với món đồ quý giá nhất của nữ hoàng Anh.

- Lâm công tử, hệ thống bảo hiểm của châu báu Lâm thị nổi tiếng thế giới, lần này thì phiền các anh nhé!

Lý Dương mỉm cười gật đầu, Lâm Bá Văn vừa nói xong hắn liền hiểu ý đối phương, càng không cần Lâm Bá Văn phải cố ý giải thích, vừa rồi thiếu chút nữa Lâm Bá Văn đã bảo Lý Dương trực tiếp để hai khối Phỉ Thúy lại chỗ hắn.

Lâm Bá Văn không nói thẳng lúc đó, cũng chính là sợ Lý Dương hiểu lầm.

Để ở châu báu Lâm thị, đúng là nếu so với trong khách sạn an toàn hơn, Lý Dương cũng suy tính trước, dù sao cũng không phải là đồ mấy trăm mấy ngàn vạn, là bảo bối giá trị mười mấy ức, tủ bảo hiểm của khách sạn cũng không đáng tín nhiệm.

Dù sao những khối Phỉ Thúy này cũng là công khai giải ra ngoài, người khác không nói, mấy người Nhật lại cũng đã thấy toàn bộ.

Lý Dương cũng không tin bọn họ sẽ hảo tâm như vậy, giữ bí mật về điều này cho hắn.

Trên thực tế Lý Dương đã đoán đúng, buổi chiều Tam Tỉnh Khang liền gọi điện thoại cho Lâm Lang, biết Lâm Lang không mua được khối Long Thạch Chủng kia, lập tức cho người truyền ra ngoài chuyện Lý Dương giải ra khối Phỉ Thúy quý giá lúc sáng.

Đặc biệt là giá trị khối Phỉ Thúy Long Thạch Chủng cuối cùng kia, truyền đi nhiều nhất.

Nhiều người biết, sau này hắn ra tay cũng sẽ không chỉ một mình hắn bị nghi ngờ, trong lòng Tam Tỉnh Khang đã có ý nghĩ xấu.

Nhưng nếu đặt ở châu báu Lâm Thị, Lý Dương cũng không phải là không có nghi ngờ, còn cùng Vương Giai Giai tháo luận qua về cái vấn đề này.

Lâm Lang thật sự rất thèm muốn hai khối Phỉ Thúy nguyên liệu này, gửi ở đó, đến lúc không lấy trở lại được, Lý Dương còn không khóc chết được, Phỉ Thúy Long Thạch Chủng, đời này cũng có thể không gặp được nữa.

Cuối cùng vẫn là một câu nói của Vương Giai Giai làm hắn bớt lo lắng.

Bây giờ bọn họ đang ở Toronto, nếu thật là Lâm Lang muốn dùng mọi phương thức lấy được hai khối Phỉ Thúy, vô luận như thế nào họ cũng không thể trốn thoát, nơi này chính là địa bàn của Lâm Lang.

Thay vào đó, còn không bằng tạm thời đặt khối Phỉ Thúy chỗ Lâm Lang, Lý Dương đã cho Lâm Lang hy vọng, hắn không muốn đắc tội với Lý Dương, với thế lực khổng lồ sau lưng Lý Dương kia, Lâm Lang tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện ngu ngốc.

Hơn nữa, đặt ở chỗ Lâm Lang, Lý Dương cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn nữa, chờ Triệu Vĩnh bọn họ đến rồi, bí mật phái người đem khối Phỉ Thúy về nước là được.

- Lý tiên sinh, anh yên tâm, đồ còn người còn, đồ không còn, tôi lấy đầu của tôi ra bối thường cho anh!

Người nói lần này là Lâm Lang, Lâm Lang cười lớn, thì ra là những cảm xúc hỗn lọan lúc trước đã biến mất, không thể mua được cả khối Phỉ Thúy khiến hắn có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không phải là không có thu hoạch, trên tay hắn có thể có một món trang sức bằng Phỉ Thúy Long Thạch Chủng.

Việc Lý Dương đồng ý đưa đồ đến gửi chỗ hắn, trong lòng Lâm Lang cũng có chút cảm động, ít nhất đây là sự tín nhiệm của Lý Dương với hắn.

Lý Dương cười to một tiếng, nói:

- Ha ha, Lâm tiên sinh, anh nói quá lời, Phỉ Thúy này có quý đến mấy, cũng là một đồ vật, ở trong tay anh, tôi tin tưởng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì!

Để giải quyết vấn đề cất giữ khối Phỉ Thúy, Lâm Lang trực tiếp cho người lái xe đến công ty.

Khi cất hai khối Phỉ Thú, Lâm Lang còn mang Lý Dương đi thăm quan kho hàng châu báu của công ty bọn họ, nơi này tất cả đều là công nghệ cao hiện đại, rất nhiều nơi cũng cần vân tay và ánh mắt để kiểm nghiệm, không phải đúng người, căn bản không mở được cửa.

Vì sự an toàn, Lâm Lang giúp Lý Dương cất hai khối Phỉ Thúy ở một phòng nhỏ, hơn nữa cũng đưa thông tin của Lý Dương vào hệ thống.

Cứ như vậy, căn phòng này, chỉ có khi Lâm Lang và Lý Dương cùng ở đây mới có thể mở được phòng.

Quá trình lưu giữ đều dựa theo trình tự, làm xong mọi công đọan, sắc trời cũng hoàn toàn tối, bao nhiêu nhân tài cùng nhau quay trở về khách sạn.

Vốn là Lâm Lang muốn dẫn Lý Dương và mọi người đi đến một nhà hàng rất nổi danh ở Toronto, nhưng bị Lý Dương cự tuyệt, ăn cơm tối hắn không muốn bầy vẽ, nếu không chức đội trưởng hắn cũng thấy không xứng, trở về nhất định sẽ bị mắng.

Huống chi, phòng ăn của khách sạn năm sao, các món ăn cũng không thể chê.

Lý Dương kiên quyết ở lại, Lâm Lang cũng thôi, cùng Lý Dương đi đến khách sạn.

Thời gian đến khai mạc đại hội giám bảo càng ngày càng ít, các chuyên gia các nơi cũng lục tục chạy đến, khi vào khách sạn Lâm Lang cũng chào hỏi mấy người, bọn họ đều là người gần đây mới đến Toronto.

Từ điểm đó cũng có thể nhìn ra quan hệ của Lâm Lang vô cùng rộng, người trong nghề biết hắn rất nhiều.

Có vài người còn nhìn chằm chằm vào Lý Dương, nhưng Lý Dương cũng không để ý, trực tiếp dẫn Vương Giai Giai trở về phòng, chờ chuẩn bị xong mới đi đến phòng tiệc.

Mấy ngày nay bọn họ đều ăn cơm ở đây, nơi này không khí náo nhiệt, bọn họ đông người cũng thoải mái.

Phòng ăn rất náo nhiệt, xa xa Lý Dương đã thấy bên trong rất nhiều người, một bàn có Lâm Lang và Lâm Bá Văn đang chờ đợi, Lý Dương và mọi người lập tức cùng nhau đi vào bên trong.

Lý Xán và Liễu Tuấn, còn cả Bạch Minh và Mao lão bọn họ cũng đã về phòng, lúc này còn chưa xuống.

Vừa vào sảnh phòng ăn bữa tiệc, không khí náo nhiệt bên trong lập tức an tĩnh không ít, khiến cho đi tới Lý Dương trợn to hai mắt, không hiểu chuyện gì.

Vương Giai Giai và Lưu Cương cũng vậy, ngay cả hai chú cháu Lâm Lang và Lâm Bá Văn cũng tràn đầy nghi ngờ, sao bọn họ vừa tiến đến, người ở đây đều ngừng nói chuyện nhỉ?

- Lý Dương!

Một tiếng chói tai đột nhiên vang lên, Lý Dương quay đầu lại, lập tức phát hiện một người quen.

Vương Cương và con gái – Vương Yến, đang ngồi ở một cái bàn, vẫy tay về phía Lý Dương, nhưng trên bàn họ có mấy người toàn là người nước ngoài da trắng, tất cả những người này đều nhìn mình.

Lý Dương lại quay đầu lại, lúc này Vương Cương ngồi ở bên kia, bên cạnh hắn là Thái lão và Liễu lão, mấy người cũng đều không lên tiếng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Khi Lý Dương nhìn về một bàn phía khác, có người trên bàn lập tức xoay đầu đi chỗ khác.

Người này cũng là người quen của Lý Dương, vẫn cho rằng Lý Dương cướp đoạt bảo bối gia truyền nhà họ - Lỗ Huyên, ở trên bàn này, người Lý Dương quen biết thật đúng là không ít.

Lương lão ở Singgapo, còn có Sở Tính lão nhân cha của Lỗ Huyên - Khổng lão, đều ở đây.

Ngoài Lỗ Huyên, những người khác lúc này cũng đang nhìn Lý Dương, đều có vẻ giống như nhìn thấy quái vật, khiến Lý Dương thấy vô cùng khó hiểu.

- Tiểu Lý, các cậu còn chưa ăn cơm thì tới đây cùng nhau ăn đi!

Chu lão đột nhiên lên tiếng, Lý Dương lập tức đi tới bàn của Chu lão bọn họ, vừa đúng còn mấy chỗ trống.

- Chuyện gì xảy ra vậy, vừa rồi là thế nào?

Ngoài cửa lại truyền tới một thanh âm, Bạch Minh và Mao lão cùng nhau tới, hai người trở về phòng thay quần áo nên lúc này mới xuống, vừa rồi khi tới phòng ăn liền thấy được cảnh tất cả mọi người nhìn chăm chú Lý Dương.

- Bạch lão, ngồi bên này đi!

Thái lão vẫy vẫy tay về phía Bạch Minh, Bạch Minh và Mao lão lập tức đi tới, mấy người ngồi xuống rồi, phòng ăn mới từ từ lại náo nhiệt trở lại, tất cả mọi người nhỏ giọng nói chuyện, thanh âm rõ ràng nhỏ hơn nhiều so với lúc vừa rồi.

Còn có vài người, khi nói chuyện vẫn thỉnh thoảng len lén liếc Lý Dương.

Sau khi Chu lão giải thích, cuối cùng Lý Dương đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Chuyện buổi sáng nay hắn liền một lúc giải ra ba khối Phỉ Thúy, còn có một khối giá trị hai trăm triệu đô la Mỹ, đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi, rất nhiều người trên tay còn có một đoạn video ngắn ghi lại lúc Lý Dương giải thạch, đặc biệt là khối Phỉ Thúy Long Thạch Chủng, nổi bật dị thường.

Không cần đoán, những thứ này nhất định là Tam Tỉnh Khang bọn họ tung ra, buổi sáng cũng có người Nhật dùng điện thoại ghi lại.

Cộng thêm chuyện trước một ngày Lý Dương mua được nghiên kỳ lân kim tinh, xế chiều hôm nay Lý Dương đã trở thành đối tượng để mọi người đàm luận. Người khác tới tham gia hoạt động giám định bảo bối, Lý Dương cũng tới, nhưng là tới mua đồ cổ kiếm tiền, hơn nữa còn kiếm được vượt qua con số bọn họ tưởng tượng.

Lâm Lang ra giá hai trăm triệu đô la Mỹ muốn mua Phỉ Thúy của Lý Dương, cũng có trong video.

Còn có những người hiểu biết về Phỉ Thúy, sau khi nhìn thấy Long Thạch Chủng thì ngây người ra, nếu không phải bọn họ không biết Lý Dương ở đây, sợ rằng sẽ trực tiếp đi tìm.

Trong tình huống này, Lý Dương lập tức trở thành danh nhân, thậm chí vô cùng nổi danh.

Người tới tham gia hoạt động, bất kể là quốc gia nào, khu vực nào, bây giờ bọn họ có thể có người không biết tên người đứng ra tổ chức, nhưng nhất định sẽ biết Lý Dương, thậm chí phần lớn còn biết dáng hình của Lý Dương.

Cho nên, sau khi Lý Dương đi vào, những người đnag bàn tán, nghị luận trông thấy hắn mới lập tức im lặng, để cho không khí trở nên yên tĩnh dị thường.