Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 814: Ngọc tỷ thật giả (2)



Lưu Cương, Vương Giai Giai cũng đi ngay sau Lý Dương, Triệu Vĩnh bọn họ đều ngồi ở phía sau xe.

Sau khi lên xe, Lâm Phong còn gật đầu thần bí với Lưu Cương, trong tay Lưu Cương là một cái hộp nhỏ mà hắn đang ôm thật chặt, trong này chính là ngọc tỷ truyền quốc chân chính.

Lúc này trong xe nhiều chuyên gia như vậy, không có một người nào biết, ngọc tỷ truyền quốc chân chính đang ở bên cạnh bọn họ.

Lý Xán và Liễu Tuấn cũng ở trên xe, hai người đi theo chân Lý Dương lên xe.

Hai người bọn họ biểu hiện khiêm tốn hiếu học, nên mấy ngày nay lấy được khá nhiều thiện cảm của mọi người, đặc biệt là Liễu Tuấn, còn là cháu trai ruột của Liễu lão, sau khi mối quan hệ này ra ánh sáng, khiến cho mọi người thân thiết hơn với hai người, cũng hoàn toàn coi họ là người phía mình.

- Lý Dương, ngày hôm qua cái tên Tam Tỉnh Khang đó lại làm ầm lên, bây giờ cậu có thể nói phương pháp đối phó với hắn ta chưa?

Xe khởi động, Chu lão không nhịn được quay đầu hỏi Lý Dương, khi Chu lão hỏi chuyện, chân mày còn đang nhíu chặt, căn bản ông không biết, món bảo bối khiến ông lo lắng, bây giờ đang ở bên trong xe, cách chỗ đó không xa.

- Đúng vậy, tên đó đi huyênh hoang khắp nơi, rằng bảo bối tất cả chuyên gia Trung Quốc chúng ta mang đến, cũng không sánh bằng món của hắn!

Ngồi ngay trước mặt, Bạch Minh vẫn không ngừng quan sát Lý Dương, nghe thấy Chu lão lên tiếng, lập tức đứng dậy lớn tiếng nói một câu.

Lần này, Bạch Minh đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dương.

Tam Tỉnh Khang nói gì, tất cả mọi người đều nghe thấy, chuyện trong tay Tam Tỉnh Khang có ngọc tỷ truyền quốc của Trung Quốc cũng không phải là bí mật gì. Ngay từ lúc chưa tới Toronto, mọi người đã rất lo lắng, nếu trên tay Tam Tỉnh Khang là ngọc tỷ truyền quốc thật, vậy bọn họ nên làm gì bây giờ?

Khả năng này không phải là không có , dù sao ngọc tỷ truyền quốc biến mất lâu như vậy, Nhật Bản lại gây chiến tranh quy mô lớn ở Trung Quốc, trong chiến tranh phát hiện được ngọc tỷ, rồi len lén đem ngọc tỷ về Nhật kghả năng rất cao .

Năm đó Nhật Bản là nước chiến bại, không dám công bố chuyện ngọc tỷ truyền quốc, hoặc là bị sĩ quan cao cấp tự mình giấu đi cũng có thể, cuối cùng rơi vào trong tay Tam Tỉnh Khang.

Nếu thật như vậy, khi Tam Tỉnh Khang đang tham gia hoạt động muốn lấy ra ngọc tỷ truyền quốc, vậy tương đương hung hăng cho các vị đại biểu chuyên gia Trung Quốc một bạt tai, người tới tham gia hoạt động thuần túy là tới để bị mất mặt.

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, nói:

- Chu lão, ông không cần lo lắng, mọi người cũng cứ việc yên tâm, nếu tôi nói có cách, nhất định là có cách mà, các vị đã thấy lúc nào tôi làm chuyện gì không mà không chắc chắn chưa?

Trước khi bọn họ tới liền thảo luận qua chuyện này, lúc ấy Lý Dương liền vỗ ngực bảo đảm hắn có cách đối phó Tam Tỉnh Khang, nhưng vẫn giữ bí mật chưa nói, lúc ấy mọi người cũng không hỏi thêm.

Đến hôm nay hoạt động khai mạc, Chu lão liền không nhịn được, lần nữa hỏi.

- Lý Dương, nếu chắc chắn là tốt, cũng không thể xảy ra chuyện không hay!

Chu lão chậm rãi gật đầu, còn có chút lo lắng nhìn Lý Dương, nhớ tới sau lưng Lý Dương còn có Hà lão, trong lòng ông mới yên tâm một chút.

Hà lão khẳng định biết những vịêc này, Hà lão không lo lắng, vậy thì cứ như lời của Lý Dương đi, nhất định có phương pháp đối phó ổn thỏa.

Chu lão không hỏi, bạch minh lại vội vã hỏi:

- Hoạt động cũng sắp khai mạc rồi, vẫn không thể nói ra cách của cậu sao?

Tính tình nóng nảy như Bạch Minh quả thực không thể dấu được, cái vấn đề này cũng có liên quan đến Bạch Minh.

- Anh Bạch à, bây giờ thật không thể nói, nói bây giờ, thì chẳng có gì thú vị cả!

Lý Dương khẽ cười lắc đầu, bây giờ ngọc tỷ thật đang ở trên tay của hắn, điều bí mật này vẫn chưa thể công bố, ngay cả Lưu Cương cũng chỉ mới vừa biết, đương nhiên không thể nói ra, lúc này nói ra, vạn nhất tin tức truyền đi, cũng không có hiệu quả vang dội được.

- Được, vậy tôi nghe lời cậu, chờ xem kịch vui, không gì thú vị, tôi tìm cậu tính sổ!

Bạch Minh đành ấm ức ngồi xuống, hắn tỏ vẻ buồn buồn không vui khiến cho Mao lão bên cạnh phá lên cười ha hả, không lâu sau bên trong xe cũng đều vang tiếng cười.

Nơi nào có Bạch Minh, tuyệt đối không thiếu tiếng cười vui.

Hơn hai mươi phút sau, xe buýt đi tới trung tâm triển lãm quốc tế Toronto, đại hội quốc tế giám định lần này khai mạc tại đây.

Bãi đậu xe đã có không ít xe buýt đang đỗ, trên quảng trường mười mấy lá cờ đang bay phần phật, trong đó có cờ đỏ năm sao của Trung Quốc.

Hoàng lão yên lặng đi tới phía dưới cờ đỏ năm sao, ngẩng đầu nhìn quốc kỳ, không nhúc nhích.

Lý Dương cũng đi theo, cũng đứng ở dưới lá quốc kỳ. Lần này, bọn họ là đại biểu Trung Quốc, đại biểu cho lá quốc kỳ này, vô luận bất kỳ nơi nào trên thees giới, bọn họ cũng đều muốn giống như là quốc kỳ này, ngạo nghễ cao ngất, vĩnh không cúi đầu.

Chu lão, Liễu lão và những chuyên gia khác cũng đứng lại đây.

Tống lão ở Đài Loan cũng đi tới, Lý Xán, Liễu Tuấn, Triệu Vĩnh bọn họ và những người hộ vệ kia, cũng theo ở phía sau, đứng ở dưới quốc kỳ, nắm tay bọn họ cũng mất tự nhiên mà nắm thật chặt.

Một loại cảm giác vinh dự tập thể, vinh dự vì tổ quốc, bất kể bây giờ tình hình quốc gia như thế nào, cũng không để tâm một số tham quan đáng hận, bại hoại, mẹ tổ quốc vẫn luôn vĩ đại, mỗi người, cũng vì tổ quốc mà tự hào.

Hoàng lão nhẹ nhàng khom người, Lý Dương bọn họ cũng khom theo .

Một đoàn người đứng dưới quốc kỳ, đã thu hút không ít người chung quanh chú ý, Lý Dương quay đầu lại nhìn chung quanh một lượt, cuối cùng khe khẽ thở dài:

- Hoàng lão, chúng ta đi vào thôi!

Hoàng lão gật đầu, không nói gì, liền đứng bên cạnh Lý Dương.

Lần này Lý Dương là đoàn trưởng đoàn gia đại chuyên biểu Trung Quốc, trong trường hợp công khai, Hoàng lão chính là tiếp viện mạnh nhất cho Lý Dương, lúc này Hoàng lão tự nhiên sẽ không đi trước mặt Lý Dương, làm suy yếu hình tượng đoàn trưởng của hắn.

Như năm đó Liễu lão và Chu lão cùng vậy, Hoàng lão thật tâm yêu mến Lý Dương.

Dưới sự hướng dẫn của Lý Dương, tất cả mọi người cầm bảo bối vào trong hội trường, Hoàng lão hai tay trống trơn, nhưng theo phía sau ông là một vị trợ lý, hai tay người đó đang ôm một cái hộp, trông cái hộp ó vẻ còn rất dài.

Lý Dương bọn họ mới vừa vào, các đại biểu Nhật Bản đã đến hội trường, đúng lúc người Nhật thấy Lý Dương bọn họ đi vào.

Đoàn người Nhật có tám người, Tam Tỉnh Khang là một trong đó, những người này cũng không có danh tiếng gì, nếu không phải may mắn, trên tay có bảo bối là ngọc tỷ truyền quốc của Trung Quốc như vậy, nói không chừng hoạt động lần này hắn cũng không thể tới tham gia.

- Thanh Mộc tiên sinh, người tuổi trẻ đi trước nhất kia chính là Lý Dương.

Tam Tỉnh Khang đứng ở trước mặt một ông lão hơn sáu mươi tuổi, nhỏ giọng nói, khi hắn nói chuyện có vẻ vô cùng cung kính, còn thấy nịnh hót hơn trước mặt Lâm Lang.

Người này tên là Thanh Mộc Vị Ương, là một nhà sưu tầm rất nổi tiếng ở Nhật Bản, cũng là đại biểu các nhà sưu tầm Nhật Bản đến tham dự đại hội lần này.

- Tôi biết, hy vọng đồ của ông là thật, lần này có thể dạy cho cái người trẻ tuổi của Trung Quốc này một bài học sâu sắc!

Thanh Mộc Vị Ương nhàn nhạt nói một câu, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tam Tỉnh Khang, lại bước về phía trước.

Tam Tỉnh Khang không được yêu quý lắm trong đoàn đại biểu Nhật Bản, Thanh Mộc Vị Ương vốn là nói xem trước ngọc tỷ truyền quốc trong tay hắn, nhưng bị Tam Tỉnh Khang từ chối, từ đó về sau Thanh Mộc Vị Ương liền có chút thái độ với Tam Tỉnh Khang.

Nếu không phải quốc gia yêu cầu, hắn thậm chí không muốn đi cùng Tam Tỉnh Khang.

- Vâng, đúng mà, ngài yên tâm!

Tam Tỉnh Khang vội vàng gật đầu, hắn dường như không nhìn ra ông lão này ghét hắn, vẫn cười nịnh đi theo bên người Thanh Mộc Vị Ương.

Ánh mắt Tam Tỉnh Kết Y gắt gao nhìn vào cửa chính, khi thấy Lý Dương, ánh mắt của hắn lại đỏ bừng.

Kể từ sau khi nhìn thấy Lý Dương, Tam Tỉnh Kết Y liền vô cùng xui xẻo, trước là bồi thường một trăm vạn đô la Mỹ thì không nói, sau lại lại bị Tam Tỉnh Khang liên tục cho mấy bạt tai trước mặt mọi người.

Ngày hôm qua hắn thật khó hiểu, muốn đi gặp Lâm Bá Văn và em gái của Lâm Bá Văn.

Kết quả Lâm Bá Văn căn bản không muốn tiếp hắn, hắn gọi điện thoại cho em gái Lâm Bá Văn, thậm chí còn nhận được sự cười nhạo của đối phương, hơn nữa còn nhấn mạnh nói rõ cho hắn, giữa bọn họ không gì.

Càng làm cho Tam Tỉnh Kết Y không chịu nổi chính là, trong điện thoại đối phương còn nhắc tới Lý Dương, điều này làm cho hắn càng thêm oán hận Lý Dương.

………

Hoạt động giám định lần này tổ chức ở tầng ba, khi vào hội trường còn phải theo trình tự kiểm tra nghiêm ngặt.

Kỳ đại hội này, toàn thế giới tổng cộng có hơn năm trăm nhà sưu tầm và chuyên gia giám định tới tham gia, đây là con số đã xác định.

Các chuyên gia tới tham gia hoạt động, mỗi người ít nhất cũng phải mang theo một món đồ sưu tầm, nhiều thì có thể ba bốn món, đây cũng là Lâm Lang học được ở Trung Quốc, nhưng các đồ mang đến hoạt động lần này không yêu cầu nhất định là mua được, chỉ cần là đồ anh thấy hài lòng là được.

Những vật phẩm sưu tầm này phải được mọi người và ban giám định cùng thưởng thức, cuối cùng đem triển lãm.

Hơn năm trăm vị chuyên gia, vậy thì có ít nhất hơn năm trăm món vật phẩm, những vật phẩm này không dám bảo đảm toàn bộ là thật, bất quá nếu là đại biểu cấp chuyên gia, tính thật cảu đồ vật sẽ cao hơn bình thường.

Cũng có thể nói, ít nhất chín phần mười trở lên các vật phẩm mang đến cũng là thật, không ai muốn mang theo đồ giả để bị mất mặt.

Cho nên vấn đề an toàn là rất quan trọng đối với ban tổ chức.

Đại hội tổng cộng sẽ diễn ra trong bảy ngày, năm ngày trước là giám định, thảo luận, hai ngày sau triển lãm, sẽ triển lãm chính các món bảo bối mà các chuyên gia mang đến.

Khi diễn ra họat động giám định thì chỉ có một đơn vị truyền hình được tiến hành truyền trực tiếp, những cái khác không được truyền hình, khán giả chỉ có thể chờ đến hai ngày triển lãm cuối cùng, mới có thể nhìn thấy những bảo bối này.

- Lý tiên sinh, anh đã tới, tôi dẫn anh vào chỗ ngồi!

Lý Dương bọn họ vừa vào tới bên trong, Lâm Bá Văn liền xuất hiện, cười ha hả nói một câu. Lần này Lâm Bá Văn không chờ Lý Dương ở khách sạn, nhưng lại chờ hắn ở hội trường, Lâm Bá Văn vẫn phục vụ Lý Dương như cũ.

Lý Dương đánh giá chung quanh một chút, rồi gật đầu, đi theo Lâm Bá Văn vào bên trong.

Hội trường hiện có một ngàn ghế mềm hạng sang, còn có sân khấu lớn.

Một ngàn chỗ ngồi hình thành nửa vòng tròn vây quanh đài chủ tịch, nghe nói vì cử hành hoạt động lần này, trung tâm triển lãm phải tiến hành sửa đổi hội trường này, chính là để bọn họ dễ dàng dùng để họp.

Vị trí của đại biểu Trung Quốc ở hơi chếch phía đông, không biết là ban tổ chức cố ý hay là trùng hợp, bên cạnh bọn họ chính là chỗ của đại biểu chuyên gia Nhật Bản.

Thấy bảng hiệu đại biểu Nhật Bản, phía sau lại để trống không, Lý Dương không nhịn được nhíu mày một cái.

- Lý tiên sinh, có cần tôi giúp anh đi hỏi ban tổ chức một chút, sắp xếp lại chỗ ngồi hay không. Chúng tôi cũng không tham gia vào việc xếp chỗ ngồi!

Thấy Lý Dương cau mày, Lâm Bá Văn vội vàng nhỏ giọng hỏi.

Nguyên nhân khiến Lý Dương cau mày, Lâm Bá Văn rất hiểu. Lúc này Lý Dương còn đang đánh giá biển hiệu của khu vực dành cho đại biểu Nhật Bản.