Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 849: Bức hoạ hai mặt



-Lý Dương, việc này, việc này là như thế nào?

Nhìn từng lớp giấy của bức hoạ từ từ được bóc ra, Vương Giai Giai mở to đôi mắt đẹp ra nhìn, trông càng đáng yêu, Lưu Cương cũng đi tới, tạm thời để cà phê sang một bên.

Lý Dương không ngoái đầu lại, khẽ nói:

-Đừng gấp, một lúc nữa các ngươi sẽ biết thôi.

Lớp giấy này không dễ lộ, nếu không thì cũng đã không giấu được nhiều người trong nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện, Lý Dương tiếp tục nhằn, không dám dùng sức quá mạnh, phòng trừ làm tổn hại đến bức hoạ.

Lưu Cương vẫn là ngồi im lặng một bên, nhìn kĩ từng động tác của hắn.

Y không kinh ngạc giống Vương Giai Giai, vì thời gian y theo Lý Dương hơn Vương Giai Giai rất nhiều, biết rằng Lý Dương rất cẩn thận, thường có thể phát hiện ra những thứ mà người khác không phát hiện ra được.

Sau khi tờ giấy phía sau bị bóc ra, phía dưới hiện ra một ít hình vẽ, 1 bức tranh giống như mặt trước.

Bây giờ hình ảnh đó vẫn còn chưa rõ, nhìn bức hoạ này, Vương Giai Giai lại há hốc miệng, cuối cùng lại không dám hỏi gì.

Nhìn Lý Dương tự ý bóc bức hoạ ra như thế này, nhìn thế nào đều cảm thấy giống như đang phá hoại nó vậy, nhưng Vương Giai Giai biết là không phải, Lý Dương làm như vậy chắc chắn có dụng ý của hắn, chỉ là bây giờ cô ta vẫn chưa rõ mà thôi.

-Lý ca, đây là mặt sau của bức hoạ.

Lưu Cương đột nhiên nói, Vương Giai Giai ngẩn ra một lúc, vội vàng chăm chú nhìn vào bức hoạ.

Phía sau mờ mờ hiện ra hình vẽ, mới bắt đầu Vương Giai Giai cũng đã trở thành mặt sau của bức hoạ rồi, màu sắc trong suốt hiện ra, vì vậy mới có cảm giác Lý Dương đang phá hoại bức hoạ cổ.

Bị Lý Cương thức tỉnh như vậy, sau khi nhìn kỹ lại Vương Giai Giai cũng phát hiện ra, hình vẽ trước mắt tuy không rõ, nhưng tuyệt đối không phải là hình thị nữ mà bọn họ mới nhìn thấy, mà ngược lại càng giống núi non, hoa lá, chim chóc hơn.

Vương Giai Giai ánh mắt loé lên, trực tiếp nói:

-Lẽ nào trong bức hoạ này còn có bức hoạ khác?

-Trong tranh có tranh, mặt sau bức hoạ của Cừu Anh có, sẽ là tranh của ai?

Lưu Cương cũng nói theo, trên mặt y đầy kinh ngạc, trong mắt còn có chút nóng lòng.

Theo Lý Dương lâu như vậy, y không hiểu việc kí kết, nhưng cũng biết một chút kiến thức cơ bản thông thường , cũng biết địa vị của Cừu Anh trong giới thư hoạ.

Cừu Anh đã là người thầy đứng đầu rồi, tranh của ông có giấu bảo bối, điều này thì Lưu Cương thật chưa dám nghĩ tới.

-Trí tưởng tượng của các người thật phong phú!

Lý Dương cười ha ha nói tiếp:

-Đây đích thực là trong tranh có tranh, rốt cục là như thế nào, một lúc nữa có kết quả sẽ biết ngay thôi.

Trong tranh có tranh, nghiêm túc mà nói thì không phải như vậy.

Bức hoạ này chính xác là một bức hoạ hai mặt, một tờ giấy, hai người vẽ, mặt chính, mặt phụ đều có.

Hiện tượng này là vô cùng hiếm thấy, giấy vẽ sau khi thấm mực cơ bản không thể vẽ thêm được nữa, sẽ ảnh hưởng tới mặt vẽ kia, trừ phi là loại giấy đặc biệt, đặc biệt dày. Giấy vẽ trước mắt tuy dày, nhưng vẫn chưa tới mức độ như vậy.

Điều này cho thấy, bức hoạ này là hai người cùng lúc vẽ hai mặt, chỉ có như vậy mới có thể lưu lại được tranh của hai người trên cùng một tờ giấy được.

Người có thể cùng Cừu Anh cùng lúc vẽ tranh không nhiều, lại có thể khiến hai người cam tâm tình nguyện cùng lưu bút vẽ của mình trên cùng một bức hoạ lại càng hiếm, nghĩ một lúc, thấy người vẽ mặt sau bức tranh này hầu như rất bằng lòng.

Đường Bá Hổ, Văn Chính Minh, Trầm Châu, cũng chỉ có người Thiên Môn Tứ Kiệt như Cừu Anh mới có tư cách này.

Toàn bộ tờ giấy vẽ mỏng ở mặt sau đều đã bị Lý Dương bóc xuống hết.

Khẽ thở ra một tiếng, Lý Dương cẩn thận để tờ giấy đã bóc sang một bên, lại trở về phòng lấy một chiếc bàn chải mềm nhỏ chưa dùng qua, nhẹ nhàng chà lên mặt sau bức hoạ.

Mặt sau tờ giấy vẽ hình như có một lớp thứ gì đó không ngừng bị bàn chải chải mất, mà mặt dưới bức hoạ cũng trở thành càng ngày càng rõ hơn.

-Chim chóc, núi non.

Vương Giai Giai nhìn ngẩn ngơ chỗ vừa bị bàn chải chải ra, có hai con chim đang vui sướng bay trên bầu trời, phía dưới lộ ra góc một ngọn núi, bất luận là chim hay là núi, trong bức hoạ hình vẽ rất chân thực.

Lúc này, hai người không hiểu biết lắm về thư hoạ như Vương Giai Giai và Lưu Cương đều cảm nhận bức hoạ bên dưới thông qua một loại linh khí khác nhau.

Loại linh khí này không nói ra được, nhưng nó khiến người ta thấy rất thoải mái.

Lý Dương từ từ chải, trong lòng cũng có chút kích động.

Tranh hai mặt, bản thân người vẽ đã rất khó khăn rồi, để hoàn thành quả không dễ, những hoạ sĩ thông thường đều không thể làm được như thế này, chứ đừng nói đến bậc thầy về thư hoạ.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một bức cổ hoạ hai mặt, hơn nữa, đây lại còn là một tác phẩm do hai bậc thầy về thư hoạ cùng vẽ, hai người đều là những hoạ sĩ nổi tiếng, bất cứ tên tuổi người nào được truyền ra ngoài đều có thể làm chấn động giới sưu tầm tranh.

Cùng với làn sóng những động tác chải không ngừng của Lý Dương, bức hoạ bên dưới ngày càng hiện rõ nhiều hơn, càng có nhiều chim chóc trong tranh hiện ra.

-Đây là cái gì?

Vương Giai Giai đột nhiên kêu lên một tiếng, Lý Dương chải làm lộ ra một cái đầu chim rất to, chỉ nguyên cái đầu của con chim thôi đã to hơn những con chim khác rồi, hơn nữa, cái đầu chim này lại vô cùng đẹp đẽ, cao quý.

-Phượng hoàng.

Vương Giai Giai mở to mắt, không đợi Lý Dương trả lời, đã tự mình nói nhỏ một câu.

Cái đầu chim to lớn này, đích thực là giống Phượng hoàng, bức hoạ bên dưới được chải lộ ra càng nhiều, hình dáng nó càng rõ, hình dáng Phượng hoàng càng hiện ra rõ ràng, chính xác hơn.

Vương Giai Giai trong lòng có chút động, lập tức ngoái đầu, lặng nhìn Lý Dương, hỏi nhỏ:

-Lý Dương, đây là, “Bách Điểu Triều Phượng Đồ” (trăm con chim cùng hướng về Phượng Hoàng)

“Bách Điểu Triều Phượng”, đừng nói là Vương Giai Giai, chính Lý Cương lúc này cũng nhìn ra, con Phượng hoàng và những con chim nhỏ trên một nửa bức hoạ này đã hiện ra quá rõ ràng rồi.

“Bách Điểu Triều Phượng Đồ” , cũng đích thực là một bức hoạ nổi tiếng, Lý Dương dừng chải lại, nhìn Vương Giai Giai gật gật đầu.

Hai người Vương Giai Giai, Lý Cương tim đập có chút nhanh, “Bách Điểu Triều Phượng Đồ” không chỉ có một người đã vẽ qua, nhưng muốn vẽ ra bức nổi tiếng nhất, chỉ có một người.

Người này chính là Đường Bá Hổ, vừa đúng sống trong cùng một thời đại với Cừu Anh, nhiều hơn Cừu Anh 10 tuổi.

Hai người cùng vẽ tranh, cũng không phải không có khả năng, huống hồ trên bức hoạ của Cừu Anh vốn dĩ đã có đề bút của Đường Bá Hổ rồi.

Nhìn Vương Giai Giai và Lưu Cương kinh ngạc như vậy, Lý Dương khẽ cười, tiếp tục chải, làm lộ ra hoàn toàn bức cổ hoạ bị ẩn giấu. Hôm nay, lúc chiếu bức hoạ dưới hình ảnh ba chiều hắn đã phát hiện ra trong này có giấu bí mật gì đó, vì vậy phản ứng còn mãnh liệt hơn hai người kia.

Bức hoạ hai mặt này, đích thực là do Cừu Anh và Đường Bá Hổ cùng vẽ, mặt chính vẽ “Cung Đình Thị Nữ Đồ” của Cừu Anh, mặt sau chính là bức hoạ nổi tiếng “Bách Điểu Triều Phượng Đồ” của Đường Bá Hổ.

Hai mặt này, hai người cùng lưu lại đề bút, bên bức của Cừu Anh là một bài thơ của Đường Bá Hổ, còn mặt bị giấu sau tranh lại là một đoạn văn của Cừu Anh, miêu tả quá trình hai người cùng vẽ tranh.

Lý Dương chải tiếp, Vương Giai Giai và Lưu Cương đều không nói gì, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào bức cổ hoạ hiện ra ngày càng rõ bên dưới.

Sau 5, 6 phút, Lý Dương khẽ bỏ bàn chải xuống, thổi lên mặt bức hoạ.

Mặt bức hoạ lúc còn gắn kết với tờ giấy vẽ đều đã bị Lý Dương chải đi đa số rồi, nhưng lớp bụi phủ trên mặt bức hoạ lâu như vậy, vẫn cần phải tiến hành sửa lần nữa. Lần sửa này đối với bức hoạ vốn dĩ không có bất cứ ảnh hưởng nào, sẽ không ảnh hưởng đến giá trị của nó.

Nhìn bức “Bách Điểu Triều Phượng Đồ” trước mặt vẫn còn mờ mờ, Lý Dương lại bắt đầu thổi.

Đây chính là thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay của hắn.

Đường Bá Hổ, Cừu Anh, cùng trên một tờ giấy vẽ vẽ tranh, hơn nữa còn cùng lưu đề bút, bức hoạ này cũng trở thành hai bức. Nhưng hai bức này không phải là những bức hoạ đơn giản, bình thường. Chúng kết hợp cùng nhau sinh ra một năng lượng, đủ để khiến vô số người bị sốc.

Bức hoạ này vốn dĩ có thể có giá trị tới bốn, năm mươi triệu nhân dân tệ, nay thêm bức “Bách Điểu Triều Phượng Đồ” của Đường Bá Hổ nữa, thì nó đã không còn có thể dùng chục triệu làm đơn vị tính nữa, còn về việc nó có giá trị bao nhiêu, không ai có thể tính ra được.

Chỉ có bán đấu giá, hoặc ở trên thị trường mới có thể biết được giá trị thật của nó.

Nhưng nếu bán đấu giá hoặc để trên thị trường, cũng không chắc có thể đưa ra giá trị đích thực của nó. Đây là bức hoạ độc nhất vô nhị, Đường Bá Hổ và Cừu Anh cùng vẽ, tuy không sánh bằng tranh trong nước của tôn sư Ngô Đạo Tự, nhưng trong giới bậc thầy, hầu như không có ai sánh bằng.

Lý Dương thưởng thức kĩ trên dưới bức cổ hoạ trước mặt. Dưới hình ảnh ba chiều, bức hoạ đã bị hắn xem qua mấy lần, nhưng cảm giác phân tích vật chất toàn bức hoạ trong hình ảnh ba chiều, và dùng mắt thường nhìn hoàn toàn là hai sự khác biệt.

Dùng mắt thường để nhìn, mới có thể có cảm nhận thực sự được chiêm ngưỡng tranh.

Bức “Bách Điểu Triều Phượng Đồ” này, động tác của mỗi một con chim nhỏ trên tranh đều không giống nhau, truyền thần nhất chính là mắt của chúng, trong mắt mỗi con chim đều đại diện cho một loại tư tưởng khác nhau.

Có con chim ngẩng đầu kiêu hãnh, cung kính nhìn con Phượng hoàng đứng trên cao, trong mắt nó chỉ có sự tôn thờ vô cùng, dường như chỉ cần Phượng hoàng hạ lệnh, dù cho trước mắt có là rừng đao biển lửa nó cũng sẽ không từ mà xông pha.

Còn có một số con chim, cúi thấp đầu, không động đậy, giống như là thuộc hạ trung thành nhất đang lắng nghe nữ vương.

Ngoài ra, phía xa xa còn có những con chim cầu vồng càng đặc sắc hơn, vươn cái cổ dài về phía trước, như là đang khẽ gật gù.

Biểu hiện của chúng càng giống như đang vui đùa, không để tâm cái gì, hai cánh đập đập, thể hiện một niềm tự hào, thần thái phong phú, như là chỉ cần Phượng hoàng nói xong một câu, chúng liền gật đầu bay đi.

Hình thái mỗi con chim không giống nhau, nhưng đều có khí chất và tư tưởng đặc thù của mình.

Đây chính là ý cảnh, bậc thầy chỉ có thể có cảm nhận, không thể có ý cảnh truyền đạt bằng lời. “Bách Điểu Triều Phượng Đồ” của Đường Bá Hổ xứng đáng là tác phẩm nổi tiếng mọi thời đại, nhìn những con chim khác nhau trên bức hoạ, Lý Dương dường như cũng đang tới ngọn núi này, ở giữa những con chim đó.

-Tranh rất đẹp.

Lý Dương nhịn không được tán thưởng một tiếng, hắn đối với phương diện tranh chữ vẫn còn nông cạn, có thể khiến hắn cảm ngộ sâu như thế này, có thể nghiệm mạnh mẽ như thế vậy thì bức hoạ này tuyệt đối có thể nói là tuyệt phẩm.

Thậm chí ở một mức độ nào đó, còn đẹp hơn bức hoạ của Cừu Anh ở mặt bên kia.

Bức hoạ này cũng có thể là cố ý bị giấu đi, trong quan niệm của thế gian, giấu đi thì nhất định là tốt, vì vậy mới bị lộ ra Cừu Anh ở mặt chính, mặt sau là Đường Bá Hổ.

-Đích thực là tranh đẹp.

Chính là đối với Lưu Cương và Vương Giai Giai bất động, lúc này cũng gật gật đầu đồng tình, bức hoạ này bọn y cũng nhìn ra không ít thứ, thực sự là một bức hoạ đẹp, bất luận người hiểu hay không đều bị thu hút mất.