Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 865: Đây là chiến lợi phẩm của tôi (1)



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Vóc dáng Kimura không cao, nhưng cũng không coi là lùn, chừng 1.72 m.

Khi nhìn Lý Dương, Kimura phải hơi ngẩng đầu, trên nét mặt mang theo một tia tự hào, mười hai món bảo bối này không thua kém chút nào những quốc bảo nổi tiếng trong đại hội giám định, người có được số lượng bảo bối lớn như vậy cũng không nhiều.

Bất luận kẻ nào, nhìn thấy mười hai món bảo bối này, e rằng cũng không thể bình tĩnh, biểu hiện của Hoàng lão bọn họ đã chứng minh điều này.

Lâm Lang cũng nhìn mười hai món bảo bối này, trong lòng cũng hết sức cảm khái.

Những bảo bối này, mạnh hơn so với tất cả đồ mà hắn sưu tầm được, mấy món tốt nhất trên tay hắn, cũng chỉ có thể so sánh với món bình thường nhất trong mười hai món này, hơn nữa không phải là món nào cũng có thể so sánh được.

Lúc này, cuối cùng Lâm Lang cũng hiểu hiểu được tâm trạng của Lý Dương.

Nếu Lâm Lang có Thiên Tùng Vân kiếm, lại không muốn từ bỏ, chắc chắn cũng sẽ đáp ứng đánh cược một cuộc, những bảo bối này thật sự có sức hút quá lớn .

Mười hai món bảo bối, tất cả đều đã được Lý Dương dùn g lực đặc thù quan sát một lượt.

Mười hai món bảo bối này, ngoài bức tranh tấm thiệp chết chóc ra, tất cả đều là thật, Thiên Hoàng Nhật Bản không hề có ý lừa gạt, thật sự đưa những bảo bối này tới.

Ngoài những bảo bối này, Lý Dương còn phát hiện trên người Kimura còn có mười hai lá bài, mười hai lá bài này có hai loại hoa văn phía sau, mỗi loại hoa văn có sáu lá bài, hai loại bài này thường được sử dụng nhiều nhất ở các sòng bạc của Toronto.

Nếu như hôm nay Lâm Lang cầm tới là những bộ bài sòng bạc thường dùng, những lá bài kia căn bản chính là một trong hai loại bài này.

Mười hai lá bài, Lý Dương liền nghĩ tới hai lá bài trên người Shan-ben-tai-lang, Lý Dương đã nghe Chu Văn giải thích, nghệ thuật đánh bài thường dùng nhất chính là tráo bài, tốc độ tráo bài càng nhanh , tỷ lệ thành công lại càng cao .

Người tráo bài, chắc chắn là cao thủ sòng bạc.

Còn cốt lõi của tráo bài chính là tàng trữ bài, không phải là tùy ý tàng trữ bài, muốn tráo được lá bài thích hợp nhất, còn phải chú ý khi tráo bài không bị người khác phát hiện, điểm này tính khó khăn rất cao, không giống trên ti vi, có thể thoải mái tráo bài trên người.

Có thể giữ được mấy lá bài, cũng cho thấy tài nghệ của người đó.

Người bình thường, có thể tàng trữ được hai ba lá bài cũng đã không tệ, cao thủ lợi hại hơn tàng trữ bài nhiều hơn, tàng trữ bài vượt qua mười lá bài, cũng là cao thủ hàng đầu.

Kimura có thể tàng trữ mười hai lá bài, từ điểm đó cũng có thể thấy được tài nghệ của hắn mạnh hơn nhiều Shan-ben-tai-lang.

- Lý tiên sinh, bảo bối tôi mang đến ngài đã nhìn thấy, thần kiếm có thể để cho chúng tôi nhìn một chút được hay không ?

Kimura nhẹ giọng cười nói với Lý Dương, lúc này hắn không biết rằng, tất cả bí mật trên người mình cũng đã bị Lý Dương phát hiện, những là bài hắn tàng trữ, cũng bị Lý Dương nhìn rõ mồn một.

- được!

Khóe miệng Lý Dương lại giãn rộng không ít, lúc hắn nói, sau lưng Triệu Vĩnh và Triệu Khuê mang theo một cái rương đi tới, Kimura nhìn hai người bọn họ, trên mặt lộ ra chút nghi ngờ .

Thiên Tùng Vân kiếm cũng chỉ là một món đồ, mang hai cái rương tới làm gì ?

Kimura còn chưa nghĩ ra, sắc mặt Thanh Mộc Vị Ương chợt biến đổi, bước dài về phía trước, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, ánh mắt của hắn còn có vẻ có chút sợ hãi .

- Lý … Lý tiên sinh, trong khoảng thời gian này tôi cũng không quấy rầy cậu, cũng không ai tới phiền cậu, cậu… làm cái gì vậy?

Thanh Mộc Vị Ương lớn tiếng hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự hốt hoảng , khiến cho Lý Dương cũng hơi sửng sốt một chút , Kimura càng thêm khó hiểu.

Lý Dương nhíu mày một cái, nói:

- Thanh Mộc tiên sinh , tôi không hiểu ý của anh?

- Lý tiên sinh, có phải cậu không tuân theo ước định hay không, đã làm hỏng Thiên Tùng Vân kiếm?

Thanh Mộc Vị Ương hít sâu một cái, không hề dùng kính ngữ khi nói chuyện với Lý Dương.

Phá hủy Thiên Tùng Vân kiếm?

Lời của Thanh Mộc Vị Ương khiến cho người chung quanh cũng sửng sốt một chút, mặt Kimura càng thêm biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Lý Dương kinh ngạc nhìn Thanh Mộc Vị Ương, đột nhiên nở nụ cười lớn, cười rất sảng khoái, còn khom người xuống ra sức ôm bụng .

Thì ra Thanh Mộc Vị Ương còn tưởng rằng hắn đã phá hủy Thiên Tùng Vân kiếm, chia làm hai nửa, cố ý đặt ở trong hai rương, sức tưởng tượng của hắn thật đúng là rất phong phú.

Nhưng điều này làm cho Lý Dương cũng rất hài lòng , ban đầu uy hiếp Thanh Mộc Vị Ương, hiệu quả thoạt nhìn rất tốt, mấy ngày nay Lý Dương quả thật rất yên bình.

- Thanh Mộc tiên sinh hiểu lầm rồi, Triệu đại ca, mở cái rương ra để cho Thanh Mộc tiên sinh xem một chút!

Lý Dương khẽ cười, lúc này mới nói một câu, khi nói chuyện trên mặt vẫn vui vẻ như cũ, Triệu Vĩnh đã mở cái rương trong tay hắn ra, bên cạnh Triệu Khuê cũng mở cái rương trước mặt hắn ra.

Trong rương của Triệu Khuê có sáu bức họa, trong rương của Triệu Vĩnh chỉ có một bức .

Hơn nữa, bức tranh trong rương của Triệu Vĩnh rất cổ quái, phía sau bức tranh còn có màu sắc, Thanh Mộc Vị Ương thấy rõ bảo bối trong rương rồi, tâm trạng mới trùng xuống , ngay sau đó lại nghi nghi hoặc nhìn Lý Dương.

Chân mày Hoàng lão, Chu lão và cả Tống Học Dân bọn họ lại nhíu lại thật chặt.

Đây rõ ràng là bức tranh hai mặt Lý Dương mới có được hôm trước, sáu bức tranh còn lại, bọn họ không hiểu Lý Dương đem những thứ này ra làm gì .

Để cho bọn họ lựa chọn, phải tình nguyện để cho Lý Dương cầm Thiên Tùng Vân kiếm đi đánh cuộc với mấy người Nhật Bản này, thì họ cũng không đồng ý để cho Lý Dương cầm bức tranh hai mặt mà có khả năng trên thế giới chỉ còn duy nhất một bức đi đánh cuộc, bức tranh này, ý nghĩa của nó còn mạnh hơn so với Thiên Tùng Vân kiếm.

Chu lão nhìn Lý Dương, cuối cùng lại lắc đầu, lúc này không thích hợp cho ông ta đặt câu hỏi, chỉ có thể chờ một lát xem có cơ hội hay không, rồi hỏi Lý Dương.

Kimura nhỏ giọng hỏi Thanh Mộc Vị Ương, Thanh Mộc Vị Ương nói ra chuyện xảy ra lần trước khi Thanh Mộc Vị Ương thấy Lý Dương.

Mặc dù vậy, hắn còn là thay Lý Dương bày tỏ thái độ.

Chỉ cần có người dám làm cho Lý Dương thấy không hài lòng, Lý Dương thà hủy đi, cũng sẽ không để cho người Nhật lấy được thanh thần kiếm này.

Sau khi biết được, trong mắt Kimura lại thoáng qua tia sắc lạnh, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Lý tiên sinh, chúng tôi muốn xem chính là thần kiếm, không phải là những thứ này, ngài có ý gì đây?

Lý Dương lại cười lớn một tiếng, khoát tay một cái, nói:

- Đừng nóng vội, thần kiếm nhất định có thể để cho mọi người thấy, đây là chiến lợi phẩm mấy ngày trước tôi mới thắng được, Kimura tiên sinh chẳng lẽ không muốn nhìn một chút sao?

Lời của Lý Dương vừa nói xong, Hải Đông cầm mấy cái ghế tới, xếp thành một hàng, Triệu Khuê đem mấy bức họa trong rương ra, đặt lên đó.

Mấy bức tranh nổi tiếng vừa được mở ra, sắc mặt mấy người Nhật cũng thay đổi .

Nụ cười trên mặt Kimura cũng dần dần biến mất. Khiêu khích, đây là sự khiêu khích của Lý Dương, ý của Lý Dương hắn biết rất rõ ràng, đây là đang nói cho hắn biết, mấy ngày trước hắn có thể thắng mấy món chiến lợi phẩm này, hôm nay cũng có thể thắng được đồ của hắn .

Việc hắn đem bảo bối bày ra có dụng ý giống Kimura, chính là đánh loạn tâm lý đối phương.

Lửa giận trong lòng Kimura vừa lên, ánh mắt lập tức lại sáng ngời, cảnh giác nhìn Lý Dương.

Lý Dương khó đối phó hơn so với hắn tưởng tượng, đối phương căn bản không giống như là một tay mới chưa bao giờ đánh cuộc, ngược lại giống như là đã trải qua khảo nghiệm nơi sòng bạc, điều này làm cho Kimura coi trọng Lý Dương hơn.

Nhìn này sáu bức họa, ánh mắt Shan-ben-tai-lang dần dần đỏ lên, tim của hắn đang rỉ máu .

Sau khi Triệu Khuê mở hết các bức tranh ra, lại cùng Triệu Vĩnh lấy ra bức tranh hai mặt kia, Hoàng lão, Tống Học Dân và những chuyên gia khác cũng đi tới, lại nhìn một cách căng thẳng.

Bức tranh này chưa được phục chế lại, không thích hợp lấy ra trưng bày lắm, sau khi phục chế thì không có vấn đề gì.

- Kimura tiên sinh, đây là một trong những bức tranh lần trước tôi thắng trở về, nhưng bức tranh này có chút cổ quái, tôi cũng mới phát hiện chuyện lạ về bức tranh này sau khi mang về, anh cũng thưởng thức chút đi!

Lý Dương đưa tay ra mời Kimura, Kimura nhìn Lý Dương thật sâu, đi theo Lý Dương tới trước bức tranh hai mặt, lúc này bức tranh hai mặt đã được dựng đứng thẳng ở đó.

Hải Đông, Lưu Cương và mấy hộ vệ chú ý nghiêm mật phản ứng mấy người Nhật Bản này, đặc biệt là Shan-ben-tai-lang, liền không để cho hắn tiến vào quá gần.

Lâm Lang cũng đi theo tới đây, khi bức tranh này vừa mở ra, cho thấy một mặt bức tranh là tranh của Cừu Anh.

- Không tệ, là bút tích thật của Cừu Anh, Lý tiên sinh thật may mắn!

Kimura liếc mắt nhìn, lập tức gật đầu một cái, lời của hắn khiến cho người bên cạnh là Lâm Lang hết sức tán đồng, vận may của Lý Dương quá tốt, Shan-ben-tai-lang đau khổ nhìn lại bức tranh này, cuối cùng nó đã trở thành đồ của người khác.

- Kimura tiên sinh, sau khi xem xong hãy nói!

Lý Dương khẽ cười một tiếng, Triệu Vĩnh và Triệu Khuê lập tức xoay tròn bức tranh một trăm tám mươi độ, khiến cho bức tranh của Đường Bá Hổ phía sau hiện ra ở trước mặt của mọi người.

Vừa lật lại, sắc mặt Lâm Lang và Thanh Mộc Vị Ương liền thay đổi.

Kimura là cao thủ cá cược, tài nghệ về sưu tầm cũng rất bình thường, tranh của Cừu Anh, hắn đã nghe nói, mới cố ý nói như vậy, thật ra nếu cho hắn phân biệt, hắn cũng nhìn không ra thật giả.

Nhưng Lâm Lang không giống Kimura mà giống Thanh Mộc Vị Ương.

Hai người bọn họ đều là người có kiến thức, bức tranh vừa xuất hiện, hai người cũng cảm giác được có gì đó không đúng, ngay sau đó lại bị bức tranh này hấp dẫn.

- Bách điểu triều phượng đồ!

Lâm Lang rên rỉ một câu, phản ứng của hắn cùng Tống Học Dân và Hoàng lão ban đầu không khác lắm. Thanh Mộc Vị Ương vẫn còn đang sững sờ, thoong thường phía sau bức tranh phải là trống không mới đúng, phía sau bức tranh này, lại có một bức tranh khác, biến chuyển này khiến cho hắn nhất thời không phản ứng kịp .

Đột nhiên, ánh mắt Thanh Mộc Vị Ương lộ ra sự hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Vừa rồi khi thấy bức tranh này bọn họ vẫn còn thấy kỳ quái, tại sao khi được cuốn lại mà mặt sau tranh vẫn có màu sắc, lúc này cuối cùng hắn đã hiểu, phía sau bức tranh cũng không phải là vô tình, mà còn có một bức tranh khác.

Hơn nữa còn là một bức tranh tốt hơn, đây chính là “ Bách điểu triều phượng đồ”, với nhãn lực của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy liền nhận ra được .

- Lý tiên sinh, ý của cậu là gì?

Kimura hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi một câu.

- Không có gì, chỉ là lấy được món chiến lợi phẩm thật tốt, để cho mọi người cùng thưởng thức, Kimura tiên sinh, Thanh Mộc tiên sinh, Lâm tiên sinh, mọi người nhìn một chút, bức tranh này, so sánh với mười hai món bảo bối kia thì thế nào?

Lý Dương cười lớn lắc đầu , lại nhìn mắt Shan-ben-tai-lang.

Lúc này Shan-ben-tai-lang đang ngơ ngác nhìn bức tranh trước mặt, không nhúc nhích chút nào, ánh mắt của hắn có vẻ có chút ngây dại, lại có vẻ không dám tin, trong hai mắt của hắn, còn mang theo vẻ hối hận sâu đậm.

Nhìn dáng vẻ Shan-ben-tai-lang, Lý Dương lại thở dài.

Hôm nay, nếu người đánh bài với Lý Dương vẫn là Shan-ben-tai-lang, Lý Dương căn bản không càn quá nhiều thủ đoạn là có thể thắng hắn, bởi vì lúc này tâm thần Shan-ben-tai-lang đã rối loạn.

Một người đang rối loạn tâm trí, không thể giành chiến thắng được.

Đây là đại kỵ trong cá cược.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ