Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 885: Năng lực đặc biệt lần nữa tiến hóa (1)



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

- Nuốt lấy nó, nuốt lấy nó…

Trong lòng Lý Dương không ngừng xuất hiện ý nghĩ này, hình ảnh lập thể luôn mở ra, khối kim cương sắc vàng trong suốt vô cùng lấp lánh kia giống như cây hoa anh túc có sức hấp dẫn vô cùng với Lý Dương.

Cảm giác thấy Lý Dương có chút khác biệt, Vương Giai Giai vội vàng kéo cánh tay của Lý Dương lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Hiện giờ, trong mắt Lý Dương rõ ràng có chút đờ đẫn, trên đầu đang toát mồ hôi ra ngoài, sắc mặt càng tái nhợt, dáng vẻ này thật sự rất giống như người đột nhiên mắc bệnh nặng.

- Lý Dương, cậu làm sao vậy?

Lâm Lang cũng chú ý thấy Lý Dương bất thường, tiến lại hỏi nhỏ, Chuyên gia Trung Quốc theo cùng, toàn bộ đều lo lắng nhìn Lý Dương.

Trán Lý Dương rốt cuộc cũng toát mồ hôi hột, đây đang là mùa đông, trang phục mọi người mặc trên người đều rất dầy, chưa đến mức trên đầu toát toàn mồ hôi hột.

Lý Dương không nói gì, chầm chậm lắc đầu, tuy nhiên mọi người đều nhìn ra sự bất thường của hắn.

Lưu Cương, Triệu Vĩnh đều tiến lại, Tam Tỉnh Khang cũng chú ý thấy Lý Dương, trên mặt y lộ ra vẻ quan tâm, trong lòng lại vui như hoa nở.

Đối với y mà nói, Lý Dương càng đen đủi càng tốt, tốt nhất là bị bệnh nặng cũng coi như ông trời có mắt.

Khó khăn hít một hơi, ở gần khoảng cách với khối kim cương như vậy Lý Dương có cảm giác khó thở, tay của hắn dùng sức nắm vào trong túi áo mình, cố nén không duỗi tay ra, đi sờ vào khối kim cương kia.

Lực hấp dẫn kia còn tăng mạnh, ý chí của Lý Dương có chút mơ hồ, chính hắn cũng không biết được còn có thể kiên trì trong bao lâu nữa.

Có lẽ, hắn không nên đi đến bên này.

- Lý tiên sinh, có muốn gọi xe cứu thương hay không ?

Lời nói này chính là Thanh Mộc Vị Ương, hắn cũng không ngờ được bảo bối của mình lại bị cướp, Lý Dương thật sự bị bệnh nặng, không phải ở Toronto điều dưỡng chính là phải về nước trị bệnh, Vậy hy vọng mong manh của hắn càng thêm xa vời

- Không, không cần!

Lý Dương khó nhọc lắc lắc đầu, trán toát mồ hôi càng ngày càng nhiều, cảm giác giống như lên cơn nghiện, khiến hắn rât đau khổ, nếu không phải ý chí của Lý Dương rất kiên cường, không chừng đã bổ nhào vào người Tam Tỉnh Khang rồi.

- Lý tiên sinh, nếu không tôi đỡ ngài đến bên kia nghỉ ngơi chút được không ?

Tam Tỉnh Khang tỏ vẻ quan tâm tiến lại, đồng thời tiến lên trước đỡ Lý Dương, thấy vẻ khó chịu của Lý Dương y càng vui mừng, trước đó muốn khuyên Thanh Mộc Vị Ương trở về khách sạn, lần này ngược lại không muốn đi rồi.

- Không, đừng…

Lý Dương còn chưa nói xong, Tam Tỉnh Khang đã dựa sát vào, Lý Dương hiện nay như tựa sát vào khối kim cương kia.

- ầm ầm ầm.

Trong đầu Lý Dương đột nhiên truyền đến chấn động, ý chí cũng không kiên trì được, cả người hoàn toàn ngã gục xuống.

Hướng Lý Dương ngã xuống chính là bên phía Tam Tỉnh Khang kia, đồng thời lúc ngã xuống, tay hắn luôn luôn nắm chắc, cũng từ túi áo thoát ra ngoài.

Cảnh này, khiến mọi người xung quanh đều sững sờ.

Lưu Cương, Triệu Vĩnh tốc độ nhanh nhất, trong khoảnh khắc Lý Dương ngã xuống nhanh chóng duỗi tay kéo Lý Dương, tay của Lưu Cương và Triệu Vĩnh đều tóm cánh tay Lý Dương.

- Bịnh!

Hai người đồng thời cảm thấy lực khổng lồ, thân là đặc công, bọn họ không ngờ bị lực này kéo ngã xuống, cùng Lý Dương đè Tam Tỉnh Khang cùng ngã nhào xuống phát ra âm thanh nặng nề.

Toàn bộ sự việc đều trong nháy mắt xảy ra.

Trong quá trình ngã xuống, lòng bàn tay của Lý Dương có cảm giác ngứa ngáy khó chịu, bản năng khiến tay hắn cực nhanh luồn vào trong túi của Tam Tỉnh Khang, một tay ôm trọn khối kim cương lớn hình nhân đào kia.

Cảm giác cực khoan khoái lập tức tràn ngập toàn thân Lý Dương, hình ảnh lập thể, Lý Dương rõ ràng nhìn thấy, toàn bộ khối kim cương nhanh chóng thu vào trong bàn tay, không đến một giây, khối kim cương biến thành bột phấn.

- Lý tiên sinh!

- Tam Tỉnh Khang tiên sinh!

- Lưu Cương, đại ca!

Người xung quanh vội vàng ra dìu bọn họ, toàn bộ xảy ra lúc nãy đều quá bất ngờ, mọi người trông thấy chính là Tam Tỉnh Khang muốn đỡ Lý Dương, kết quả cánh tay không đỡ được,thân mình Lý Dương liền ngã xuống trên người Tam Tỉnh Khang.

Sau đó, người bên cạnh Lý Dương đi kéo hắn, kết quả cũng bị kéo ngã.

Toàn bộ, nhìn thế nào cũng như chuyện ngoài ý muốn.

Về phần Lý Dương trong nháy mắt cái cánh tay luồn vào trong túi của Tam Tỉnh Khang, căn bản không ai nhìn thấy, sau khi hấp thu kim cương, tay Lý Dương lại rụt lại, toàn bộ quá trình này ở hình ảnh lập thể nhìn rất chậm, thực ra cũng chính là trong nháy mắt.

Sau khi đứng dậy, mồ hôi ở trán Lý Dương hoàn toàn biến mất, cả người cũng thư thái lên rất nhiều, so với trước đó quả thực là khác lạ.

- Ba, ba có sao không ?

Tam Tỉnh Kết Y kéo Tam Tỉnh Khang đứng dậy, khẽ hỏi.

Tam Tỉnh Khang này bị ba người rất nặng đè trên người, cũng may đè ở thắt lưng, khiến lưng y hiện giờ rất đau, nhưng toàn bộ đều không trách người khác được, ai bảo chính y tìm vơ việc vào mình chứ.

- Ta không sao!

Tam Tỉnh Khang lắc đầu, ra sức vặn lưng, đến nay y cũng hơn 50 tuổ, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, bị đè như vậy cũng rất khó chịu.

Thanh Mộc Vị Ương tiến lại, khẽ giọng hỏi:

- Tam Tỉnh Khang, có cần phải đi bệnh viện kiểm tra không?

- Cũng được, vẫn thực hơi đau, vậy chúng tôi đi trước nhé.

Tam Tỉnh Khang do dự, lập tức gật đầu nhận lời, hắn ngẫm nghĩ điệu cười của Lý Dương, giờ Lý Dương lại biến thành không việc gì, chính hắn bị đè ngã, thực sự không nên ở lại nơi này.

Chào Lâm Lang một cái, Tam Tỉnh Khang mới dẫn con trai đi ra ngoài, không còn Lý Dương rồi, lúc này đối với hắn việc quan trọng nhất là xử lý tốt viên kim cương kia, đó là hy vọng để bù vào lỗ thủng của công ty y.

Gọi taxi xong, trước khi lên xe, Tam Tỉnh Khang sờ soạng cái túi, sắc mặt y trong thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Viên kim cương trong túi của y lần này sờ không còn nữa rồi, toàn bộ túi trống rỗng, Tam Tỉnh Khang khám lại toàn thân một lần nữa, cũng không thấy tung tích của viên kim cương kia.

- Kim cương không thấy nữa rồi.

Trán Tam Tỉnh Khang trong thoáng chốc toát mồ hôi lạnh, giữa mùa đông, dáng vẻ của y so với Lý Dương vừa nãy càng kỳ lạ hơn.

- Ba, sao vậy?

Tam Tỉnh Kết Y nghi hoặc hỏi, bộ dáng của Tam Tỉnh Khang vừa nhìn là biết xảy ra chuyện.

Tam Tỉnh Khang nhanh chóng xoay người, đi ngược lại, vừa đi hai bước, y lại dừng lại ở đó.

Y nghi ngờ viên kim cương trong lúc hỗn loạn vừa nãy đã bị rơi trên mặt đất, nhưng y không dám quay lại tìm, viên kim cương kia một khi bị người khác phát hiện, y ngay cả giải thích cũng không được.

Trong chốc lát, lòng Tam Tỉnh Khang rối loạn vô cùng, ngơ ngác nhìn đám người Lý Dương và Thanh Mộc Vị Ương phía xa, sững sờ không dám tiến lại một bước.

Trên mặt Tam Tỉnh Kết Y càng nghi hoặc, lại hỏi:

- Ba, rốt cuộc là sao vậy?

- Không, không việc gì, con đừng hỏi nữa!

Hiện nay, Tam Tỉnh Khang không dám nói với con trai chân tướng, sợ hắn có biểu hiện ra ngoài, một khi bị phát hiện cướp viên kim cương quý báu này đó thực chỉ có đường chết.

Nghĩ đến hậu quả này, mồ hôi của Tam Tỉnh Khang càng chảy ra nhiều hơn.

Không lâu, Lý Dương liền rời đi, Thanh Mộc Vị Ương cũng lên xe tạm thời quay về khách sạn, Lâm Lang lại vội vàng lo các chuyện khác, lúc này Tam Tỉnh Khang mới dám quay lại nơi vừa nãy, từng chút từng chút tìm kiếm.

Nơi y vừa ngã xuống, từng tấc đất trong mấy chục m xung quanh đều được tìm kiếm một lần, đến khi có người hỏi thăm, Tam Tỉnh Khang mới ngơ ngác ngồi trên đất, bộ dáng mất hồn vía.

Kim cương, quả thực không thấy nữa rồi.

Dù viên kim cương hiện giờ ở đâu, giờ khắc này đã không còn ở trên người y rồi, đó là sự thật.

Cũng chính là nói, âm mưu lần này của y, án cướp ấp ủ trong thời gian dài cũng không có thu hoạch, còn y vẫn phải dùng cái giá rất cao đi thuê bọn cướp kia, số tiền này có thể khiến y khuynh gia bại sản hoàn toàn.

Nếu quỵt nợ không trả cho bọn chúng, Tam Tỉnh Khang chỉ nghĩ đã rùng mình. Y tìm những người thủ đoạn như thế nào y rõ nhất, không lấy được tiền, y và Tam Tỉnh Kết Y chắc chắn không thể quay về Nhật Bản.

Lý Dương đi đến cửa, cũng không thể tiến vào trung tâm triển lãm.

Dưới sự phò tá của Lâm Bá Văn, hắn trực tiếp đi thẳng về khách sạn, Hoàng Lão bọn họ cũng ở lại, bọn họ phải ở lại trông coi bảo bối của mình.

Dáng vẻ của Lý Dương vừa nãy cũng quả thực khiến mọi người rất lo lắng, nếu không phải hắn kiên cường, vài người còn muốn đưa hắn thẳng đến Bệnh viện, giữa mùa đông, đứng ở ngoài, cả đầu đều là mồ hôi hạt thật sự rất lo lắng.

- Lý Dương, thực sự không được rồi, chúng ta nên đi Bệnh viện thôi?

Lý Dương lúc này còn có chút mất hồn vía, sau khi về đến phòng, Vương Giai Giai không kìm nổi khuyên một câu.

Lý Dương mạnh mẽ lắc đầu, nói:

- Anh thực sự không sao cả, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi ngay, tin anh đi.

Nói xong, Lý Dương từ từ đi vào phòng ngủ, đồng thời nằm trên giường, Vương Giai Giai và Lưu Cương cùng nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này cũng chỉ có thể như thế, Tuy nhiên Lý Dương biểu hiện ở trung tâm triển lãm, bất luận thế nào bọn họ cũng phải đưa Lý Dương đến Bệnh viện kiểm tra. Ngay cả không như vậy, đợi sau khi về nước cũng phải tìm cách để Lý Dương đi khám lại toàn thân lần nữa, dáng vẻ vừa xong của Lý Dương thật sự khiến bọn họ lo lắng.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ