Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 901: Hưởng thụ quyền uy



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Nhà xưởng này rất lớn, nó được phân ra thành mấy con đường nhỏ, hai bên đường xếp đầy đổ thạch.

Nhìn bên ngoài thì khó mà tin được ở đây trị giá hơn nghìn vạn, thậm chí là mười mấy nghìn vạn, hơn nữa ba bốn chục đống đổ thạch trên đất còn đắt hơn cả một chiếc BMW bình thường.

Mấy người đang đứng xem thạch bên trong đều quay lại nhìn Lý Dương sau đó tiếp tục bàn luận những khối mình định mua.

Trong kho có tất thảy mười mấy người, có thể thấy ở đây làm ăn cũng không tệ.

Bên trong có thắp đèn, tuy là không sáng bằng bên ngoài nhưng ta có thể nhìn thấy rõ cả khối đổ thạch, điều này hơn xa nhiều so với Bình Châu, tuy nhiên khi xem nguyên thạch ai cũng có một chiếc đèn pin nhỏ, đây là dụng cụ cần phải có.

- Ông chủ, chính là ở đây, ông cứ xem đi, chọn được khối nào thì gọi tôi!

Hoa Tranh mỉm cười, nói xong cậu ta bước đến bên cửa, ở đó có một chiếc bàn, còn có một người ngồi bên bàn đang nhìn bọn họ.

- Mấy người này là do anh trai tôi giới thiệu đến!

Hoa Tranh bước đến nói nhỏ một câu, người đó gật đầu, rồi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn nói gì, ông ta cúi đầu không nói gì.

Chắc ông ta thấy lạ khi Lý Dương mang kính râm.

Nguyên thạch trong kho rất nhiều, khoảng mấy nghìn khối, Lý Dương bước đến bên cạnh một đống nguyên thạch rồi lật xem vài khối.

Những nguyên thạch này nhìn có vẻ tốt hơn bên ngoài rất nhiều, chỉ kém hơn ở Bình Châu một chút thôi.

Hơn nữa ở đây có rất nhiều nguyên thạch toàn đổ, chúng chiếm khoảng trên một nửa. Điều này làm Lý Dương rất ngạc nhiên, Yết Dương là thành phố chạm ngọc, hàng năm đều tiêu hao một lượng nguyên liệu Phỉ Thúy rất lớn, minh liệu hoặc nguyên thạch bán đổ nên được ưa chuộng mới phải, không ngờ ở đây lại có nhiều nguyên thạch toàn đổ như vậy.

Điều này làm Lý Dương không hiểu, hắn cũng lười suy nghĩ, lúc về hỏi Trần Vô Cực là được rồi.

Tuy nhiên nguyên thạch toàn đổ nhiều lại có lợi với hắn, toàn đổ thì càng mạo hiểm, vì vậy giá sẽ càng thấp, nhờ đó mà thu về được nhiều lợi nhuận hơn.

Lật xem một vài nguyên thạch xong Lý Dương liền lắc đầu.

Nguyên thạch nhìn có vẻ tốt nhưng lại làm cho người ta thấy tiếc, trong số này có khối Hắc ô sa khoảng 30kg, trên vỏ có màu trứng muối, có vết da rắn, chất lượng rất tốt.

Những nguyên thạch như thế này nếu đem đến giao dịch thì ít nhất cũng được trên trăm vạn, chỉ tiếc là bị một vết thâm nhỏ làm ảnh hưởng đến giá trị của cả khối, vết thâm khoảng bằng bàn tay, cũng giống như một người phụ nữ đẹp vậy, trên mặt có một vết sẹo thì sẽ không còn đẹp nữa.

Chính vết thâm này làm cho giá trị của nó từ trên trăm vạn giờ rớt xuống còn mười mấy vạn.

Hơn nữa, theo kinh nghiệm của Lý Dương, vết thâm này sẽ phá hoại Phỉ Thúy, tính đổ sẽ không còn cao nữa.

Lý Dương chỉ xem nguyên thạch khoảng mấy phút, xem xong đứng lên phủi tay rồi đi đến đống nguyên thạch khác.

- Tiểu Tranh, mấy người này đúng là do anh cậu giới thiệu đến sao?

Người ngồi bên bàn trước cửa hỏi Hoa Tranh một câu, ông ta tên là Trình Tự Lập, năm nay 40 tuổi, là một trong những ông chủ ở đây, cửa hàng này do mấy người hợp tác lại mở chuyên bán những nguyên thạch tầm trung và cao cấp.

- Đúng vậy, tôi đến cửa hàng để dẫn họ đến đây mà, ông chủ Trình, có vấn đề gì sao?

-

Hoa Tranh vội vàng hỏi.

Trình Tự Lập lắc đầu:

- Không có gì, Tiểu Thiên là người thông minh...

Ông ta nói đến đây thì không nói nữa, ông biết Hoa Thiên, trước đây cũng có làm ăn cùng nên cũng biết rõ năng lực làm việc của anh ta, nếu là người do Hoa Thiên giới thiệu đến thì chắc chắn không có vấn đề gì.

Tuy nhiên mấy người này hoàn toàn không giống người xem nguyên thạch, mấy phút, đứng nói là mười mấy khối, đến mấy khối cũng xem không xong, bọn họ không mang theo dụng cụ, lại qua loa như vậy, trong mắt ông ta thì giống với người đến chơi hơn.

Lý Dương không biết là ông chủ đang có ý kiến với hắn, vẫn tiếp tục đi xem phía trước.

Xem hai ba đống xong hắn gật đầu, nguyên thạch ở đây nhìn chung là chất lượng rất tốt, giá vượt quá trăm vạn rất ít, nhưng mấy vạn mười mấy vạn thì lại rất nhiều, mấy mươi vạn cũng có.

Một khối nguyên thạch mấy mươi vạn đã thuộc loại cao cấp rồi, chà được chút màu xanh, hoặc mở một cửa sổ tốt thì giá có thể lên đến trên trăm vạn.

Tổng thể mà nói thì nguyên thạch ở đây làm hắn rất hài lòng.

Lý Dương gật gật đầu, hắn theo Trần Vô Cực học nghề chạm ngọc, sớm muộn đều phải bắt đầu, nhân cơ hội này chọn vài khối tốt giải ra được nguyên liệu để luyện tay nghề.

Vận dụng năng lực đặc biệt của mình, hình lập thể bắt đầu hiện ra.

Cả nhà xưởng đều hiện lên trong hình lập thể, đây chính là thế lợi sau khi năng lực đặc biệt lớn mạnh, nếu cứ theo phạm vi như trước đây hoàn toàn không thể một lúc mà thấy được hết tất cả.

Nguyên thạch trong nhà xưởng đều hiện ra dưới hình lập thể, đây là những thước ngọc đến thần tiên cũng khó đoán được, giờ tất cả đều xuất hiện trong đầu Lý Dương.

Tình hình bên trong mỗi khối nguyên thạch Lý Dương đều nhìn thấy rất rõ.

- Ông chủ Trình!

ở phía cửa chợt cất lên tiếng gọi, sau đó có ba người bước vào, dẫn đầu là một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, chắc cũng bằng tuổi với Hoa Thiên.

- Bí thư Đỗ, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy?

Trình Tự Lập vội đứng dậy đi ra, người vừa đến tuổi không lớn nhưng quyền uy không nhỏ, cho dù là ông ta cũng không dám đắc tội.

- Ông chủ Trình khách sáo rồi, lát nữa ba tôi sẽ dẫn một vài vị khách đến xem hàng, vì vậy nhờ tôi đến nói trước với ông một tiếng!

Người thanh niên khoát tay nói rất khách sáo, nhưng khuôn mặt lại tỏ ra kiêu ngạo.

Trình Tự Lập hơi ngạc nhiên vội nói:

- Hội trưởng Đổ sẽ đến, vậy tôi phải lo đi chuẩn bị rồi!

Người thanh niên gật đầu rồi nhìn xung quanh, hắn nhíu mày khi nhìn thấy mười mấy người khách và Lý Dương.

Người thanh niên này tên là Đỗ Vũ Phàm, là bí thư Hiệp hội Ngọc thạch Yết Dương, Hiệp hội Ngọc Thạch một nửa thuộc nhà nước một nửa thuộc nhân dân, giường như cấp huyện các nơi đều có, tuy nhiên cơ cấu Hiệp Hội Ngọc thạch mỗi nơi mỗi khác.

Những nơi mà văn hóa Ngọc thạch càng phát triển thì quyền lợi của Hiệp Hội Ngọc Thạch nơi đó càng huy hoàng.

Giống như Bình Châu, mặc dù là một hiệp hội Ngọc Thạch nhỏ nhưng vì có giao dịch Bình Châu nên quyền lợi và chất béo bở của bọn họ rất lớn, hội có một cơ cấu rất hoàn chỉnh, không chỉ có hội trưởng, phó hội trưởng mà còn có cả bí thư, bộ trưởng tuyên truyền...

Yết Dương cũng như vậy, cơ cấu hoàn hảo, hơn nữa Hiệp hội Ngọc Thạch ở hai nơi này cũng giống với Hiệp hội Ngọc Thạch tỉnh, đều là cơ quan nhà nước trực thuộc Trung Bảo Hiệp.

Hội trưởng của hai Hiệp hội này mạnh hơn so với Trương Vĩ ở Minh Dương rất nhiều.

Những người kinh doanh có liên quan đến Ngọc Thạch ở Yết Dương đều phải đến liên hệ với Hiệp hội Ngọc thạch, điều này là không thể tránh được.

Cái tên Đỗ Vũ Phàm này là con của Hội trưởng Hiệp hội Ngọc thạch Yết Dương, sau khi tốt nghiệp xong được cha sắp xếp cho làm trong Hiệp hội, năm nay đã trực tiếp thăng lên chức bí thư.

Trong nước hiện tượng này rất phổ biến, những người có quyền sắp xếp cho con mình vào làm trong cơ quan là chuyện bình thường, huống chi là Hiệp hội mang màu sắc dân gian này.

Đỗ Vũ Phàm chợt nói:

- Ông chủ Trình, có thể nói họ nhanh một chút được không, khách quý sắp đến rồi, ở đây tốt nhất là không có người!

Trình Tự Lập hơi bất ngờ nhíu mày lại rồi từ từ nói:

- Bí thư Đỗ, những người này đều là khách quen, làm thế thì không được tốt cho lắm.

Xem nguyên thạch không giống như xem những thứ khác, xem trúng rồi thì sẽ quyết định rất nhanh, nếu xem chưa ra có khi phải cần đến mấy tiếng đồng hồ

Cũng có lúc lâu hơn nữa, khoảng vài ngày, đối chiếu xem xét xong rồi mới đưa ra quyết định, bây giờ là buổi sáng, khách cũng chỉ vừa mới đến, lúc này vẫn chưa có ai xem xong cả.

Trình Tự Lập cũng vì có một chút tiếng tăm ở Yết Dương, đổi lại người khác thì họ sẽ không dám nói như vậy rồi, đành phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Đỗ Vũ Phàm lắc đầu cười nói:

- Thì đi giải thích với bọn họ một tiếng, có thể lát nữa rồi đến, lỡ may mà khách quý không hài lòng thì ông không chịu nổi trách nhiệm đâu đó.

Trình Tự Lập quay lại nhìn rồi lại càng chau mày hơn.

Để cho khách đi ra một lát nữa rồi quay lại, nói thì dễ nhưng lại đắc tội với khách vô cùng, người không hiểu sẽ còn la nữa, bọn họ mở cửa buôn bán, làm gì có chuyện đuổi khách đi chứ.

Không làm vậy thì lại đắc tội với người thanh niên trước mặt.

Đắc tội với cậu ta vẫn là chuyện nhỏ, sau lưng cậu ta là người đứng đầu Hiệp hội Ngọc thạch, nếu ông ta làm khó mình một chuyện gì đó thì cũng mệt rồi, nghĩ một lúc, Trình Tự Lập quyết định không thể vì nhỏ mất lớn được, cùng lắm thì bồi thường cho những vị khách này thôi.

- Được, bí thư Đỗ đợi một chút!

Thấy Trình Tự Lập đồng ý, Đỗ Vũ Phàm mỉm cười, hắn thích nhất là cảm giác này, cái cảm giác hưởng thụ quyền lợi, cái cảm giác người ta không giám không nghe lời mình

Tuổi không lớn nhưng anh ta là người ham làm quan, nguyện vọng lớn nhất là có thể ngồi vào vị trí của ba mình, trở thành ông chủ Hiệp hội Ngọc Thạch Kiết Dương

Hoa Tranh đứng bên cạnh thì sững người một lúc, cậu ta quay lại nhìn Lý Dương rồi giữ Trình Tự Lập lại nói:

- Ông chủ Trình, khách đang chọn nguyên thạch, đợi họ chọn xong rồi nói được không?

Lúc này Lý Dương đang đi, phía sau Lưu Cương đang đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trong đặt một khối nguyên thạch, giống như là đang đi mua đồ trong siêu thị vậy.

Trình Tự Lập quay lại nhìn đúng lúc Lý Dương chọn một khối nữa để lên xe.

Điều này làm Trình Tự Lập rất kinh ngạc, vừa không chú ý một lúc, cái người bị ông ta hoài nghi không phải khách lúc nãy đã chọn xong nguyên thạch, nhìn họ có vẻ đúng là muốn mua.

Chợt nhớ lại câu nói cũ: nhìn người không thể nhìn ở bê ngoài.

- Được, khách cậu dẫn đến cứ để họ chọn xong, tôi sẽ đi nói với những khách khác trước!

Bất kể trong lòng kinh ngạc, Trình Tự Lập vẫn vội vàng đồng ý một câu, có thể bán được hàng vẫn là chuyện tốt.

Hoa Tranh mỉm cười, Lý Dương có thể mua được hàng là tốt rồi, điều cậu ta quan tâm là phí giới thiệu, cho dù mua hàng giá mấy vạn thì hắn cũng có được một khoản thù lao kha khá.

- Đợi một chút!

Trình Tự Lập chưa đi thì bị Đỗ Vũ Phàm gọi lại, hắn còn lạnh lùng nhìn Hoa Tranh.

Đỗ Vũ Phàm là một người cậy quyền cực độ, hắn lợi dụng thân phận để đè ép Trình Tự Lập, không ngờ nửa đường lại gặp kỳ đà cản mũi, điều này làm hắn rất khó chịu.

Hắn bây giờ giống như đang bị khiêu chiến chịu không được liền gọi Trình Tự Lập lại.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ