Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 956: Ngọc bài Tử Cương Huyễn (3)



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

- Lý Dương, anh làm sao vậy?

Vương Giai Giai nghi hoặc ngẩng đầu, Lưu Cương cũng trực tiếp đứng lên theo, anh em Triệu Khuê và Triệu Vĩnh cũng vậy.

Lý Dương xoa nhẹ đầu, nói :

- Anh không sao, nghỉ ngơi vậy được rồi, không bằng chúng ta quay về sảnh triển lãm nhìn nhìn lại những bảo bối kia đi?

Mấy chữ kia, khiến Lý Dương vô cùng rung động, trong lòng của hắn thầm nghĩ nên tiếp tục quay lại xem ngọc bài kia, trong ngọc bài tuyệt đối không phải đơn giản như mặt ngoài, nhưng cụ thể còn có cái gì, hiện tại Lý Dương còn chưa nhìn ra.

Phân tích duới hình ảnh lập thể, chính là cảnh tượng hư ảo, cũng không thể thấy như thực tế.

Vương Giai Giai nhăn nhăn hàng lông mi, lộ ra chút lo lắng, cái bộ dạng này của cô lại càng lộ vẻ đáng yêu, đáng tiếc lúc này Lý Dương căn bản không chú ý tới, Tiêu Nham thấy được, lập tức lại quay đầu đi.

Vương Giai Giai nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi:

- Con trai của Chu lão tiên sinh lập tức lên đây, chúng ta đi ngay thích hợp sao?

Lý Dương vừa hỏi lai lịch ngọc tháp, người ta lập tức bảo người hiểu đầu đuôi giải thích cho hắn, sau đó hắn lại đi, không phải là làm cho người ta đi mất công sao, đây chính là chuyện thực không lịch sự.

Bình thường Lý Dương, tuyệt đối sẽ không làm vậy tới.

- À, đúng rồi, anh thật hồ đồ, chúng ta ở đây đợi lát nữa đã!

Lý Dương hơi ngẩn người, lập tức tự giễu cười cười, hắn cố gắng bình ổn tâm tình của mình, khối ngọc bài kia còn hiện ra trong hình ảnh lập thể, ngọc bài không thể chạy thoát được.

- Được!

Vương Giai Giai còn có vẻ có chút nghi hoặc, cô cảm giác Lý Dương có chút khác lạ, nhưng khác ở chỗ nào cô lại không thể nói rõ, lúc này cô căn bản không biết rung động trong lòng Lý Dương.

Mấy chữ kia, tạo cho hắn rung động rất lớn.

- Lý tiên sinh, đây là con trai tôi, Chu Hiểu, sau này hi vọng cậu có thể chỉ giáo nhiều hơn!

Đang nói chuyện, Chu Kế Tiên dẫn theo một người trung niên chừng hơn 40 tuổi đi tới, người trung niên mặc âu phục, có vẻ rất có tinh thần, sau khi thấy Lý Dương, bước nhanh đi tới, hơn nữa chủ động vươn tay ra.

- Lý tiên sinh, chào cậu! Đại danh của cậu, tôi nghe qua rất nhiều lần, hôm nay có thể nhìn thấy cậu, thật là vinh hạnh!

Chu Hiểu năm nay năm mươi tuổi, nhưng nhìn qua có vẻ trẻ hơn tuổi, khi tuổi trẻ hắn không thi lên đại học, liền đi theo cha dốc sức học hỏi, xem xét, hắn học hỏi không được nhiều lắm, nhưng lối buôn bán lại hiểu rất rõ .

Dưới sự dẫn dắt của hắn, việc kinh doanh của Bác Cổ Đường tốt hơn so với trước kia rất nhiều, còn mở mấy chi nhánh.

- Chu tiên sinh quá khách khí, phiền ngài chạy một chuyến rồi, thực ngại quá!

Lý Dương lập tức lắc đầu, trong lòng hắn còn đang nghĩ chuyện ngọc bài Tử Cương, nên chuyện tìm manh mối ngọc tháp đã không suy nghĩ nhiều nữa, ngọc tháp chỉ là cố tìm manh mối, ngọc bài Tử Cương là thực, hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Chu Hiểu lắc đầu, nói :

- Không phiền gì, vừa rồi cậu hỏi, tôi cũng vừa tra xét lại, là như vậy...

Chu Hiểu làm kinh doanh, tự nhiên rất biết nhìn người, hắn nhìn ra Lý Dương có một chút không yên lòng, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đi gây khó dễ cho người ta.

Hắn nói đơn giản, rất nhanh đem chuyện Lý Dương cần hỏi nói rõ ngọn ngành.

Ngọc tháp là một món cửa hàng đồ cổ nhà họ thu được từ một người ở Vô Tích, bảo bối này giá trị không thấp, cho nên Chu Hiểu có ấn tượng rất sâu, sau khi nhận điện thoại của Chu Kế Tiên, mới có thể nhanh như vậy tra ra thứ Lý Dương cần.

Người ở Vô Tích đó họ Dương, cuộc sống không tệ, mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng là người giàu có, cửa hàng đồ cổ nhà Chu Hiểu phái người đi nhiều lần, mới mua được cái tháp ngọc này từ tay bọn họ.

Người nhà họ Dương sống ở Vô Tích rất nhiều năm, nhưng nghe nói tổ tiên bọn họ cũng là người Tô Châu, tháp ngọc cũng là bảo bối gia truyền của bọn họ, ngoài tháp ngọc ra, còn có vào món khác, nhưng tháp ngọc cũng là món giá trị cao nhất.

Bọn hắn sở dĩ bán tháp ngọc, là bởi vì con cháu trong nhà bọn họ cần ra nước ngoài học, cần một khoản tiền, bằng không người của Bác Cổ Đường có tiếp tục chờ cũng vô ích, mà người chờ cũng không chỉ có Bác Cổ Đường, còn có mấy công ty đấu giá.

Người ta cần tiền dùng gấp, công ty đấu giá không thể lập tức đưa tiền, lúc này mới khiến người nhà họ Dương đem bảo bối bán cho Bác Cổ Đường.

Việc này đều là cấp dưới làm, trong thời gian ngắn như vậy, Chu Hiểu đã tra ra mấy thứ này, quả thật không dễ dàng, nhưng từ điều này cũng cho thấy năng lực của hắn.

- Lý tiên sinh, đây là địa chỉ người nhà họ Dương, cậu cần thì hãy cầm lấy!

Sau khi nói xong, Chu Hiểu lại đưa qua tờ giấy, ngay cả địa chỉ gia đình người ta hắn đều ghi rõ, đủ để nhìn ra hắn thật sự để tâm, cho dù Lý Dương còn đang suy nghĩ chuỵên ngọc bài, lúc này cũng sẽ phải chú ý, trong lòng còn có một chút cảm kích.

- Chu tiên sinh, thật sự rất cảm tạ, sau này có cần cái gì, Chu tiên sinh cứ nói!

Tư liệu rất tỉ mỉ, có trợ giúp rất lớn đối với Lý rất, tháp ngọc là bảo bối gia truyền nhà người ta, nói như vậy chuyện tháp ngọc bị qua tay nhiều người là rất ít có thể, nhà này người ta còn có vật gia truyền khác, nói không chừng thực có thể tìm được một số manh mối hữu dụng.

Nếu là chứng minh được xuất xứ của Ngô Côn Đao, vậy giá trị của cái tin tức này cũng cao.

- Lý tiên sinh, cậu quá khách khí rồi!

Chu Hiểu thoáng sửng sốt, lập tức nhếch miệng nở nụ cười, hắn làm chuyện này, không phải là vì muốn kết thân với Lý Dương, hiện giờ có được một câu hứa hẹn như vậy, coi như vừa rồi vất vả đều đáng giá.

- Lý tiên sinh không cần khách khí như thế, đây đều chuyện con trẻ nên làm !

Chu Kế Tiên cùng người bạn đã nói chuyện xong trở lại, cười ha hả nói một câu, Chu Hiểu cũng sửng sốt, lập tức khóe miệng mang theo chút chua sót, hắn đã năm mươi tuổi, trước mặt người trẻ tuổi lại bị gọi là con trẻ.

Chông dù hắn đã nhiều kinh nghiệm sống, lúc này da mặt cũng có chút khó coi.

Đường quản lí lại càng choáng váng, hắn thậm chí cảm giác muốn chạy trốn, Chu lão nói sai rồi, hai người thấy thế nào chứ hắn thấy Lý Dương mới là đứa trẻ.

Bọn họ cũng không biết, trong mắt Chu Kế Tiên, Lý Dương đã không còn là người trẻ tuổi, hoàn toàn coi hắn thành ngang nhau, cho dù có để ý, đó cũng là hâm mộ đối phương, còn trẻ như vậy, đã có được thành tích huy hoàng rất lâu rồi.

- Chu lão, ngài đừng nói như vậy, Chu tiên sinh với tôi mà nói coi như là trưởng bối !

Chu Hiểu không nhịn được, Lý Dương lại càng khó xử, lúc này Lý Dương mặt đỏ rần, Vương Giai Giai thì che miệng cười trộm, bình thường rất khó nhìn thấy Lý Dương đỏ mặt.

- A, ừ, tôi biết rồi!

Chu Kế Tiên ngẩn người, lập tức phá lên cười, tiếng cười của hắn, khiến Lý Dương và Chu Hiểu càng xấu hổ .

- Lý đại ca, Chu lão, chúng ta nghỉ ngơi cũng lâu rồi, không bằng tiếp tục quay về xem những bảo bối kia đi, những bảo bối kia đều thực tinh mỹ, tôi còn theo chưa thấy nhiều bảo bối như vậy bao giờ!

Tiêu Nham là một người nhanh trí, nhảy ra giúp Lý Dương giải vây, vừa rồi Lý Dương liền gợi ý quay lại sảnh triển lãm, hiện tại hắn nói đề nghị này tương đương là đang giúp Lý Dương.

- Được rồi, tiếp tục xem bảo bối!

Lý Dương lập tức đứng lên, mắt tán dương nhìn Tiêu Nham. Cuối cùng, giúp Bạch Minh qủa là cũng đáng, trong lòng hắn đang chú ý nhất vẫn là khối ngọc Tử Cương kia, đề nghị này nói trúng ý hắn.

Đương nhiên, địa chỉ người ở Vô Tích đó, hắn cũng nhớ kỹ, sự kiện kia có thời gian cũng phải đi xử lý cho xong.

Chu Chu Kế Tiên cười vang, gật gật đầu, cùng Lý Dương đi ra ngoài, Chu Hiểu cũng theo lại đây, thật vất vả gặp được Lý Dương, hiện tại đúng là lúc thắt chặt quan hệ.

Một lát sau, Chu Hiểu đột nhiên lộ ra chút giật mình, rất bội phục nhìn lên bóng lưng cha hắn.

Chuyện vừa rồi thực xấu hổ, nhưng xấu hổ thế này lại làm cho khoảng cách giữa bọn họ và Lý Dương được kéo gần lại rất nhiều, có vẻ thân thiết hơn một chút, gừng càng già càng cay, ít nhất trên phương diện sử trí này, hắn còn cần tiếp tục học tập cha mình.

Triển lãm không ít người, Thiệu Chí Hiên đang bận rộn.

Bạch Minh, Mao lão bọn hắn cũng ở đó, chung quanh cũng có không ít người, những người này phần lớn là người sưu tầm, đang dò hỏi bọn họ, hoặc là trò chuyện gì đó khác.

Vào sảnh triển lãm, Lý Dương đi thẳng vào khu vực trong cùng, Mao Sứ của hắn và ngọc bài Tử Cương của Chu Kế Tiên đều ở nơi này, khi đến gần, hắn chỉ chú ý vào khối ngọc bài.

- Thật ngại, tôi xin lỗi phải đi.

Bạch Minh nhìn thấy Lý Dương, lên tiếng chào hỏi mấy người chung quanh, lập tức đi tới.

- Sư phụ!

Tiêu Nham nhỏ giọng kêu một câu, lại đi tới bên người Bạch Minh, Bạch Minh mỉm cười nhìn hắn, liền đứng ở bên cạnh Lý Dương, đắc ý nói:

- Lý lão đệ, hôm nay Mao Sứ của cậu hấp dẫn không ít người, có rất nhiều người đều hỏi thăm đấy, xem có thể mua được vài món hay không!

Bạch Minh đang đắc ý, giống như Mao Sứ này chính là của hắn vậy!

Lý Dương không nói gì, Bạch Minh cũng không để ý, nói tiếp:

- Thiệu Chí Hiên phải đi giải thích, liền mất rất nhiều công sức. Nhưng nói trở lại, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nếu những bảo bối này không phải của cậu, nói không chừng cũng muốn mua vài món, hôm nay triển lãm phần lớn là đơn lẻ, những Mao Sứ của cậu lại là đồng bộ, lại là tinh phẩm xinh đẹp như vậy!

Bạch Minh nói không sai, bảo bối nếu chỉ có một, có lẽ bọn hắn sẽ không để tâm lắm, hoặc là có rất ít người để tâm.

Nhưng bảo bối nhiều như vậy, vậy khó mà nói, tựa như lần đầu tiên Thiệu Chí Hiên nhìn thấy những Mao Sứ này, đã nghĩ chuyện đi mua, nhiều như vậy, mua mấy món chắc chắn không thành vấn đề.

Lúc này, người có chút tiền, đại bộ phận đều có suy nghĩ thông minh lanh lợi, tất cả đều hiểu được giá trị của Mao Sứ trong tương lai, khả năng tăng tỉ giá không nhỏ, mua được vài món, tương lai tuyệt đối sẽ không có hại.

- Lý lão đệ, nói thật, Mao Sứ của cậu thật làm cho người ta ghen tỵ, đến lúc đó tôi cũng mượn một hai món về, để triển lãm trong bảo tàng của tôi, tăng lên chút danh tiếng, bảo tàng của tôi ngày càng ít người, sắp đói rồi!

Bạch Minh nói xong, lại làm ra vẻ khổ sở, bảo tàng của hắn làm ăn rất bình thường, nhưng tuyệt đối không đến nỗi thê thảm như hắn nói, hắn thuần túy là đang giả bộ đáng thương.

Nhưng có một số cái hắn không nói sai, bảo bối Lý Dương thực đem ra vài món để hắn đem đi triển lãm, thật có thể giúp hắn tăng thêm lượng khách rất nhiều, khiến việc kinh doanh biến thành rất tốt.

- Anh nói sao?

Lý Dương rốt cục quay đầu, kinh ngạc nhìn Bạch Minh, vừa rồi hắn luôn mở ra năng lực đặc thù, dùng mắt thường cùng hình ảnh lập thể đồng thời quan sát ngọc bài Tử Cương, hoàn toàn không nghe được lời nói của Bạch Minh.

Bạch Minh há miệng, một lát mới buồn rười rượi lắc đầu, nói :

- Không, không có gì, cái cậu này, cảm giác vừa rồi tôi nói chính là đàn gảy tai trâu, lãng phí cảm tình!

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ