Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 975: Tùy Hầu Chí Bảo



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

- Vậy người Nhật đó có nói là ông ta tên gì không?

Hà lão lạnh lùng hỏi một câu, thần sắc không có gì thay đổi, thực ra trong lòng ông cũng thấy hơi ngạc nhiên, vậy là người Nhật đã tìm đến đây rồi.

Cảnh vệ cúi đầu nói:

- Ư hừm, người Nhật đó nói tiếng Trung rất tốt, ông ta nói ông ta tên là Thanh Mộc Vị Ương!

- Là ông ta?

Lý Dương ngẩng đầu lên, Thanh Mộc Vị Ương hắn còn lạ lùng gì nữa, lần này có thể kiếm được nhiều bảo bối ở Canada cũng có công rất lớn của Thanh Mộc Vị Ương, là ông ta mang Tam Tỉnh Thái đến gặp mình.

Còn nữa, Thanh Mộc Vị Ương là một chuyên gia nổi tiếng ở Nhật Bản, tuy nhiên đại hội Giám Bảo Toronto lần này thì người Nhật đã bị mất mặt hoàn toàn.

Trước có đồ giả Truyền Quốc Ngọc Tỉ của Tam Tỉnh Khang, sau có sự kiêu ngạo không biết lượng sức mình của yêu đao Nhật Bản, ngay đến cả bản thân Thanh Mộc Vị Ương lần này cũng bị mất mặt.

Mang hai bảo bối đến, nhưng trong đó có một cái là đồ giả thời hiện đại, còn bị phanh phui ra ngay tại hiện trường nữa chứ.

Cái còn lại là đồ thật, là một Bảo bối rất quý, là một viên kim cương nguyên chất rất nặng, tuy là lịch sử không lâu nhưng giá lại rất cao, có nhiều người sau đó còn đi tìm Thanh Mộc Vị Ương để mua nó.

Nghe nói có Hoàng tử Saudi mua nó với giá cao ngất ngưỡng, nhưng tiếc là vài ngày sau viên kim cương này bị người ta cướp mất. Điều ngạc nhiên là, người cướp chính là người của bọn họ, chính là người cầm vật phẩm đi chào hàng khắp nơi Tam Tỉnh Khang.

Bị người của mình cướp đã là chuyện rất xấu hổ, điều xấu hổ hơn là viên kim cương đó lại bị Tam Tĩnh Khang làm mất, không tìm lại được.

Tam Tỉnh Khang bị dẫn về lại Nhật Bản, Tam Tỉnh Thái dùng hình phạt riêng vẫn không thể làm hắn nói ra viên kim cương đang ở đâu, dù sao thì viên kim cương này cũng không thể tìm lại được rồi.

Cho đến bây giờ, rất nhiều người quốc tế đang đoán viên kim cương Kim Kê rốt cuộc đã đi đâu, điều này đã trở thành một bí ẩn.

Bí ẩn này có thể sẽ trở thành bí ẩn không có lời giải đáp, bởi vì Kim cương Kim Kê đã không tồn tại rồi.

Vì vậy đến bây giờ Tam Tỉnh Khang vẫn phải đang chịu khổ, hắn bị đưa về Nhật Bản rồi giam trong nhà tù, tuy nhiên người phụ trách nhà tù đó chính là thành viên của gia tộc Tam Tỉnh, nên ngày nào cũng sẽ chăm sóc hắn chu đáo.

Con trai của hắn Tam Tĩnh Kết Y chịu không được mà điên lên, đến cơ hội tự sát cũng không có, cho dù là như vậy vẫn phải chịu hình phạt, gia tộc Tam Tĩnh có những hình phạt rất gắt gao đối với những thành viên phản bội trong gia tộc mình.

Hành vi của cha con Tam Tỉnh Khang chính là phản bội.

Còn có một chuyện đáng xấu hổ trong đợt Giám Bảo lần này nữa, Phác Nguyên Sinh người cùng một giuộc với Tam Tỉnh Khang càng thảm hơn nữa, cách đây hai ngày Lý Dương có nghe nói theo yêu cầu của người dân Hàn Quốc phải xử hắn án tử hình, hắn vừa giải về nước thì đã bị án thiến rồi.

Hai người này chính là hai vết nhơ trong đại hội Giám Bảo lần này, nếu không phải là bọn họ, thì đại hội đã rất hoàn mỹ, Lâm Lang vì chuyện này mà giận vô cùng.

Ông cũng có chút ấn tượng với Thanh Mộc Vị Ương, ông ta đã nhiều lần đến Trung Quốc, ông cũng đã gặp ông ta.

Ông nhìn Lý Dương một cái, người ta đến tìm Lý Dương, mà lại còn là người quen, có gặp hay không là tùy thuộc vào Lý Dương, nếu Lý Dương không đồng ý gặp thì Thanh Mộc Vị Ương có đứng chờ ở cửa đến chết cũng không gặp được Lý Dương.

Do dự một lúc, Lý Dương nói nhỏ:

- Ông, để con đi xem thế nào!

Thanh Mộc Vị Ương tìm hắn chắc chắn là vì thanh kiếm Thiên Tùng Vân, điều này Lý Dương hiểu rất rõ, tuy nhiên lúc ở Toronto Lý Dương không an tâm điều này, bây giờ ngay trước cửa nhà mình thì còn sợ gì nữa.

Đây chính là địa bàn của hắn rồi.

Ông gật đầu, Lý Dương thu hai thanh kiếm lại tạm thời để hà Lão cất giữ, còn mình thì đi cùng mấy người Lưu Cương. Thanh Mộc Vị Ương đến tìm hắn, nên hắn phải tiếp đón tại biệt thự của mình.

- San San, em đi đâu đó?

Lý Dương kéo tay Vương Giai Giai bước đi, bọn họ vừa đi thì Hà San San cũng chạy theo sau, Hà Kiệt vội gọi một câu, Hà San San chợt dừng lại quay đầu nhìn hắn.

- Em cũng đi xem, không được sao?

Hà San San giương miệng lên tỏ vẻ không vui.

Hà Kiệt cười hi hi nói:

- Người ta về tiếp khách em đi theo làm gì? Còn nữa, lúc nãy em có nói đến vụ cá cược, bây giờ chúng ta cũng nên làm cho rõ chứ!

Vụ cá cược này Hà Kiệt vốn dĩ đã quên rồi, là lúc nãy Hà San San đã nhắc hắn.

Khi Kiếm Can Tương Mạc Tà hiển hiện, Hà Kiệt hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, đợi Lý Dương cất kiếm rời đi xong hắn mới chợt nhớ lại, bây giờ phải tính với Hà San San mới được.

Thực ra bọn họ cá cược rất đơn giản, nếu Hà San San thua thì không được ra ngoài, còn nếu hà Kiệt thua thì sẽ mua cho cô một chiếc xe.

- Ông, anh Kiệt bắt nạt con!

Hà San San chu miệng liền chạy đến bên ông kể tội.

- Chuyện gì?

Ông chau mày, Hà Kiệt liền bước đến, nói hết vụ cá cược giữa hắn với Hà San San về thanh kiếm Lý Dương mua ở hội chùa, Hà Lão nghe xong liền cười.

- Đã chơi thì phải chịu, San San, lần này không phải là ông không đứng về phe con đấy nhé!

Kiếm Can Tương là bảo vật vô giá, nếu đưa ra giá thì tuyệt đối sẽ vượt xa trăm triệu, mua với giá tám mươi vạn là lời rồi, cũng có nghĩa là Hà San San đã thua rồi.

Ngoài ra, Hà San San ở nước ngoài mấy năm, cũng học được chút ít rồi, ông cũng sợ văn hóa nước ngoài sẽ ảnh hưởng lớn đến cô nên không phản đối chuyện cô về nước.

Đây chính là điều mà Hà Kiệt muốn, những đứa trẻ như họ, nếu ở bên ngoài quá lâu sẽ không tốt, ở trong nước sẽ tiện hơn.

- Không đi thì không đi, nhưng cũng phải cho con đi để nhận bằng tốt nghiệp chứ?

Nghe ông nói về, Hà San San miệng càng giương cao hơn, tuy nhiên cô cũng biết, lần này thực sự là phải ở lại, nếu cô còn đi nữa thì trong nhà sẽ không có ai ủng hộ cô cả.

- Ông Thanh Mộc Vị Ương, ông đến Trung quốc khi nào vậy?

Phòng khách nhà Lý Dương coi như cũng đã dọn dẹp xong, đúng lúc dùng để tiếp khách, trà là Vương Giai Giai vừa pha, trà không phải là loại ngon nhất nhưng cũng không tệ.

Thanh Mộc Vị Ương cầm ly trà rồi nhẹ nhàng nói:

- Tôi đến từ hôm qua, lần này chủ yếu là đến tìm ông, cũng có phần đường đột xin ông bỏ qua!

Thanh Mộc Vị Ương nói tiếng Trung rất tốt, rõ ràng mạch lạc, trực tiếp biểu thị ý đồ của ông ta.

Lý Dương cười nói:

- Tìm tôi, không phải lại là vì chuyện thanh kiếm Thiên Tùng Vân chứ?

Lý Dương cũng đi thẳng vào vấn đề, dù sao thì cái gì cần nói cũng đã nói, hắn không hề lo lắng gì về sự đến thăm của Thanh Mộc Vị Ương lần này.

Thanh Mộc Vị Ương mỉm cười, trực tiếp lấy trong túi ra một túi vải, không thừa nhận, cũng không phủ định câu hỏi của Lý Dương.

Túi vải màu vàng được Thanh Mộc Vị Ương đặt trước mặt Lý Dương, ông ta vẫn chưa nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Lý Dương.

- Đây là cái gì?

Lông mày Lý Dương nhích nhẹ một cái, cố gắng không sử dụng năng lực đặc biệt của mình, mở hình ảnh lập thể ra thì hắn lập tức sẽ biết đồ vật ở bên trong, tuy nhiên cái này rõ ràng là Thanh Mộc Vị Ương mang đến cho hắn xem, dùng năng lực đặc biệt xem trước thì không còn có ý nghĩa gì nữa.

- Ông Lý, đây chính là bản chép tay nhà tôi còn lưu lại, chúng ta có hiệp nghị trao đổi, chẳng lẽ ông quên rồi sao?

Thanh Mộc Vị Ương cười, rồi lại nhấp ngụm trà.

Bản chép tay, trao đổi?

Lý Dương chợt nhớ lại cuộc trao đổi bằng miệng giữa hắn và Thanh Mộc Vị Ương khi ở Toronto, hắn muốn bản chép tay có viết thông tin về Tùy Hầu Châu của Thanh Mộc Vị Ương, còn Thanh Mộc Vị Ương lại muốn lấy lại bút tín của Thanh Mộc Long Nhất.

Bản chép tay đối với Thanh Mộc Vị Ương không có ý nghĩa gì cả, bút tín của Thanh Mộc Long Nhất đối với Lý Dương cũng thế, đây coi như là một cuộc giao dịch công bằng.

Lý Dương gật đầu nói:

- Tôi không quên, nhưng đồ giao dịch bây giờ vẫn đang ở Bắc Kinh, e rằng ông Thanh Mộc Vị Ương phải đợi thêm mấy ngày nữa mới được!

- Không sao, tôi đợi được, vậy thì làm phiền ông Lý rồi!

Thanh Mộc Vị Ương lập tức trả lời một câu, giao dịch chỉ là cái cớ của ông ta, thanh kiếm Thiên Tùng Vân mới là mục tiêu chính, chỉ là ông không biết tính cách Lý Dương như thế nào nên không dám trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Đi lòng vòng đó chính là giải pháp ông lựa chọn, bản chép tay này vừa đúng lúc làm cái cớ cho ông.

Lý Dương lắc đầu mỉm cười:

- Phiền gì chứ, tôi sẽ đặt phòng cho ông ở một khách sạn tốt nhất, ông cứ yên tâm ở đó là được, vật ông cần tôi sẽ cố gắng mang đến trong khoảng thời gian sớm nhất!

Thanh Mộc Vị Ương muốn ở lại, điểm này Lý Dương biết rất rõ.

Ở lại thì được, nhưng ở trong nhà mình thì không được, nếu một mình mình ở nhà thì không sao, đằng này bố mẹ hắn cũng đang ở đây, Lý Dương không muốn Thanh Mộc Vị Ương tiếp xúc với bố mẹ mình.

Thanh Mộc Vị Ương thấy hơi thất vọng, ông ta vồn muốn ở trong nhà Lý Dương, nhưng tiếc là Lý Dương không cho ông ta cơ hội đó, vì mối giao tình của ông ta vẫn chưa thành nên phải mặt dày ở lại đây.

Tuy nhiên may mà Lý Dương không từ chối, ông ta vẫn còn cơ hội, sau này phải tiếp tục cố gắng thôi.

Lý Dương cầm lấy túi vải màu vàng lên, vật bên trong rất nhẹ, bao bọc cũng rất đơn giản, lật hai lớp là đã lộ bản chép tay đã úa vàng bên trong.

Giấy của bản chép tay đã vàng ố từ lâu, Lý Dương cẩn thận quan sát, đây là bản chép tay đời Minh, còn giữ lại được đến bây giờ đúng là không dễ dàng gì.

Bản chép tay chính là thư tín thời cổ đại, đơn giản mà nói đó là một bức thư, nội dung không nhiều, chỉ có khoảng một trăm chữ, viết cho một người tên là Lục Minh, tuy nhiên lại không để lại tên người viết.

Chữ trong bản chép tay rất nhỏ, phía sau còn ghi chú đọc xong phải đốt đi, đây đã không phải là một bản chép tay bình thường, nó giống như một bức mật thư hơn.

Hơn một trăm chữ, nội dung cũng rất đơn giản, nói rằng Tùy Hầu Chí Bảo từng bị Đại Lý Vương Thất có được, hơn nữa còn được dấu một cách bí ẩn, ông đã có tình báo xác thực, Tùy Hầu Chí Bảo đang được dấu ở Vân Nam.

Hơn nữa có một nơi của Đại Lý có manh mối quan trọng, bức thư này muốn Lục Minh đến Đại Lý điều tra tung tích của Tùy Hầu Chí Bảo.

Tên địa điểm Lý Dương thấy rất lạ, hơn nữa cả bức thư không hề nhắc đến ba chữ Tùy Hầu Châu, tất cả đều là Tùy Hầu Chí Bảo, điều này làm cho Lý Dương phải chau mày suy nghĩ.

Thanh Mộc Vị Ương nhìn thấy sắc mặt của Lý Dương, hình như là biết được Lý Dương đang nghĩ gì liền giải thích:

- Ông Lý, tôi đã tìm những tài liệu có liên quan, những đồ vật mà nước ông gọi là Tùy Hầu Chí Bảo chỉ có thể là Tùy Hầu Châu, đặc biệt là thời Minh, đúng là có tên gọi đó, tôi đã nhìn thấy trong một vài sách cổ của Triều Minh.

Giải thích của ông ta làm thần sắc Lý Dương dịu lại một chút, nếu trong sách cổ có ghi lại thì rất có thể đó chính là Tùy Hầu Châu, sách cổ của Trung Quốc rất nhiều, có một số đang lưu truyền ở nước ngoài, nhiều nhất là Nhật Bản.

Cũng rất có thể là nó được ghi trong một cuốn sách cổ nào đó, chỉ là Lý Dương chưa nhìn thấy thôi.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ