Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 979: Chấn động mà Ngô Côn đao mang lại



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

- Tống Lão, Tề Lão!

Lý Dương tiến lên trước, cung kính chào, hai vị đều là lão tiền bối đức cao vọng trọng, đáng được kính trọng.

Tề Lão Lý Dương không biết, nhưng việc của Tống Lão Lý Dương nghe nói một ít, Tống Lão là người Thiên Tân, từ nhỏ sư phụ nổi tiếng Hồ Nhất Môn theo học nghệ, thời gian đó còn là thời kì chiến tranh.

Sau khi xây dựng đất nước, lúc đó rất nhiều đồ đệ đều chạy đi làm công nhân, chỉ còn mình Hồng Lão kiên trì theo học tiếp.

Vì thế lúc đầu còn có người chê cười ông, làm đồ đệ của người khác, nói chung không đi làm công nhân, công nhân lúc đó rất có thân phận, rất vinh quang.

Tuy nhiên cũng vì lúc này ông kiên trì, Tống Lão cuối cùng học thành, con hơn cha là nhà có phúc, cuối cùng trở thành nhất đại danh sư, dcd mọi người kính trọng.

Tống Lão người ở Bắc Kinh rất tốt, tuy phong đao nhiều năm, tuy nhiên có người đi mời, ông vẫn kiên nhân giảng giải, không thực sự quy ẩn hẳn.

Vì như thế, tuy Tống Lão nhận đồ đệ không nhiều, nhưng nam bắc có danh tiếng rất lớn là một đại sư phụ được rất nhiều người cùng kính trọng, cũng là một sư phụ đại diện chạm ngọc nam bắc.

Các điều đó là Lý Dương nghe Mao Lão nói, quan hệ Mao Lão và Tống Lão không tồi, từng nhiều lần tới thăm.

Tề Lão người ở Tân Cương, rất xa xôi, Lý Dương nghe tin tức ít hơn, tuy nhiên người có thể tụ cùng ba vị sư phụ chạm ngọc đứng đầu đều là tiền bối đức cao vọng trọng, Vị Tề Lão này tất cũng không kém.

- Tuổi trẻ tài cao, Tuổi trẻ tài cao, Lý Dương cậu còn trẻ hơn chúng tôi nghĩ.

Tống Lão nhìn Lý Dương, không ngừng gật đầu, trong mắt có vui mừng, ông thường ngày thích dẫn dắt hậu bối, đối với người trẻ tuổi có thực lực luôn luôn đều rất coi trọng.

Tề Lão cũng quan sát Lý Dương, Hồng Lão và Vua phỉ thúy Mã Lão tiên sinh chỉ ngồi mỉm cười không nói gì, tuy nhiên vẻ mặt Mã Lão tiên sinh rất tự nhiên.

- Ha ha, mọi người ngồi xuống hãy nói.

Trần Vô Cực cười lớn một tiếng, đích thân đến dẫn Lý Dương và Vương Giai Giai lại.

Công bàn lập tức phải bắt đầu, Trần Vô Cực khai sơn lập phái, trở thành ngày của nhất đại tông sư cũng ngày càng gần, tuy nhiên ở trong lòng ông đối với việc này không mong đợi gì, ông càng hy vọng sớm thu nạp Lý Dương vào môn hạ.

Trong lòng ông coi trọng Lý Dương mãi mãi xa hơn mình.

Dù sao ông hiện nay đã bị người trong nước công nhận cũng giống như tông sư, người khác không rõ nhưng ông rất hiểu, tông sư này không sao nói rõ được , đến hiện giờ trong lòng ông cũng đều mơ hồ, không phải đặc biệt tán thành.

- Lý Dương, nghe nói con lần này ở Nam Kinh có thu hoạch lớn.

Lý Dương vừa ngồi xuống, Hồng Lão đã cười tủm tỉm hỏi một câu, Tề Lão, Tống Lão thậm chí Trần Vô Cực đều quay lại, thêm Vua Phỉ Thúy Mã Lão tiên sinh năm người mười con mắt đều nhìn Lý Dương.

Hồng Lão hỏi gì, Lý Dương rất rõ, gật đầu nói:

- Đúng, lần này đi triển lãm Truyền Quốc Ngọc Tỷ Nam Kinh, thu hoạch quả thực không nhỏ.

Lần này ở Nam Kinh, Lý Dương có thể thu hoạch rất lớn, dù là Mao từ hay Tử Cương Huyễn ngọc bài đều có thể khiến vô số người ngưỡng mộ, ghen tỵ.

Càng không cần phải nói, Lý Dương còn phải trả cái giá cực kỳ nhỏ ở Nam Kinh thu được Thần kiếm mạc tà, đây chính là thần khí đáng giá.

Hồng Lão ngồi thẳng người, lại hỏi:

- Lý Dương, Tử Cương Huyễn ngọc bài kia thực sự thần kì như vậy không?

Tử Cương huyễn ngọc bài, ở Nam Kinh thực ra rất ít người biết, tuy sau triển lãm một ngày, nhưng không bày ra sự thần kỳ vừa quét liền kinh thiên, người khác chỉ coi nó là tử cương ngọc bài thường.

Người biết được cũng chỉ có đám người Thiệu Chí Hiên và Chu Kế Tiên.

Thiệu Chí Hiên cùng Hồng Lão là bạn tốt, cái vòng luẩn quẩn thực ra rất nhỏ, người quen nhau rất nhiều, tin này chẳng qua mấy ngày đã truyền đến Hồng Lão bên này.

Hồng Lão sau khi biết được, đám người Trần Vô Cực cũng đều biết, sau khi Hồng Lão đến lần trước không về. Khoảng thời gian này, mấy vị lão tiền bối đều ở cùng nhau, chờ đợi một ngày thấy Trần Vô Cực công khai thân phận tông sư

Sau khi mấy người biết được tin, phản ứng cũng khác nhau.

Trần Vô Cực có vẻ rất vui, Tề Lão tỏ ra hoài nghi, Tống Lão rất thận trọng Vua Phỉ Thúy, sau khi biết được chỉ cười, không cảm thấy điều gì bất trắc.

Trên mặt Lý Dương lộ ra tươi cười, khẽ nói:

- Tử cương huyễn ngọc bài quả thực là bảo bối rất thần kì!

Sự thần kì của Tử cương huyễn ngọc bài không đich thân thể nghiệm qua, không cảm nhận được, nói đến đây vẻ mặt của Vương Giai Giai và Lưu Cương đều tươi cười, dường như hồi lại dư vị.

Phóng khoáng vừa quét liền kinh thiên, bọn họ đều đích thân thể nghiệm qua rồi.

- Lý dương, bảo bối này, cậu có đem tới hay không?

Người Hồng Lão càng ngồi thẳng hơn, các người khác cũng ngồi thẳng lên, trong mắt còn kèm theo khát vọng, Tin mà Thiệu Chí Hiên truyền đến rất mơ hồ, rất khoa trương, khiến trong lòng họ đều không dám tin tưởng.

Nếu không parhi bên này có việc quan trọng phải chuẩn bị,mấy người họ không chừng đã chạy đến tìm Lý Dương, xem thử bảo bối có thần kỳ giống như Thiệu Chí Hiên miêu tả không.

Hiện nay gặp được Lý Dương, Hồng Lão cuối cùng không kìm được đưa ra vấn đề này.

Lý Dương hơi sững sờ, lập tức cúi xuống, khẽ nói:

- Hồng Lão , tử cương huyễn ngọc bài, con không mang theo!....

Hồng Lão gật đầu:

- Bảo bối như thế, quả thực không thể tùy tiện mang theo người được, nhất định phải bảo quản tốt, bảo vệ tốt.

Trong mắt Hồng Lão thoáng có chút thất vọng, nhưng không để ý lắm, như mọi lời ông nói, bảo bối như vậy ai cũng không thể tùy tiện mang theo người rồi, bảo bối như thế ở trong tay ông cũng nhất định phải cẩn thận, càng phải cẩn thận bảo quản, để tránh xảy ra các điều ngoài ý muốn.

- Đồ vật cháu không đem, nhưng cháu chuẩn bị sau mấy tháng nữa ở Bắc Kinh tổ chức một triển lãm nhỏ, đến lúc đó chư vị tiền bối có thời gian có thể đến thăm thử!

Lý Dương lại nói thêm, triển lãm nhỏ là triển lãm Bạch Minh tổ chức, Lý Dương nếu nhận lời rồi nhất định sẽ làm được, đợi thời gian này vội xong, cố gắng chuẩn bị tốt triển lãm lần này.

Với các bảo bối trong tay hắn, làm triển lãm nhỏ như thế không thành vấn đề.

- Bắc Kinh, được, đến lúc đó ta nhất định đi!

Tống Lão cười sang sảng, Tề Lão cũng nhướng mắt, Tống lão bản thân sống ở Bắc Kinh đến lúc đó tất nhiên rất thuận tiện, ông sống tại Tân Cương, một là tuổi tác, đi xa một lần không tiện lắm.

Lần này nếu không phải Trần Vô Cực trở thành tông sư như thế, ông cũng không đến đây.

Tuy nhiên Tử Cương huyễn ngọc bài đối với ông có sức hấp dẫn như thế, Lục Tử Cương là ông tổ của chạm ngọc Tô Châu, đồng thời cũng là nhất đại tông sư, là tông sư của Lục Tử Cương, Tề lão tuyệt đối không thể bỏ qua, chỉ có thể đến lúc đó lần nữa chạy lại. may mà tuổi tác của ông không xem là lớn lắm, hiện nay vẫn có thể vận động, muốn chạy e rằng không có cơ hội như thế nữa.

- Lưu Cương, lấy đồ của chúng ta ra đi!...

Trên mặt Lý Dương chần chừ, một thoáng mới gật đầu, đối với Lưu Cương khẽ nói, thanh âm của Lý Dương rất khẽ, tuy nhiên người nơi này rất ít, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Nghe được lời của Lý Dương, mấy vị tiền bối đều nhìn Lý Dương và Lưu Cương.

Lưu Cương gật đầu, Lý Dương không đem Tử cương huyễn ngọc bài, nhưng có đem một bảo bối khác, bảo bối này hiện nay trên người hắn.

Lưu Cương lấy ra chính ra đó là một hộp gỗ rất nhỏ, hình chữ nhật, Lý Dương đón hộp gỗ, đến trước mặt Trần Vô Cực.

- Đây là cái gì?...

Trong mắt Trần Vô Cực có chút nghi ngờ, khẽ hỏi một câu, đám người Hồng Lão cũng tụ lại, tất cả đều có ánh mắt tò mò.

Tuổi tác bọn họ cao rồi, nhưng lòng hiếu kì không giảm bớt, hận rằng hiện nay không thể đi mở hộp này ra.

Lý Dương cười khẽ, từ từ mở hộp ra, bên trong lộ ra mấy tấm gỗ và kẹp, còn có một lưỡi dao dài nhỏ.

Lần này Lý Dương đến không đem theo Tử cương huyễn ngọc bài, tuy nhiên hắn đem Ngô Côn Đao đến đây.

Trần Vô Cực đi chính là đường phương pháp khắc dao, nếu có thể nói, Lý Dương muốn trực tiếp dùng dao này để làm dao khắc của chính mình, Ngô Côn đao có thể tùy ý biến hình, đặc điểm này khiến Lý Dương vô cùng yêu thích, như thế sau này không cần chuẩn bị nhiều dao khắc nữa.

Lý Dương lấy con dao trong hòm ra, lưỡi dao rất mềm, có thể bày ra rất nhiều hình dạng, sau khi Lý Dương làm tốt một hình trạng, tiếp đó dùng gỗ bắt đầu cố định.

Lúc hắn làm động tác này, mắt của Hồng Lão căng thẳng, ngơ ngác nhìn toàn bộ trước mặt.

Không lâu sau, Lý Dương liền cố định hình dạng của Ngô côn đao thành hình dao khắc, đặt ở trên bàn.

- Ngô côn đao, đây là Ngô côn đao đúng không?

Lý Dương còn chưa nói gì, Hồng Lão bất ngờ kêu lên tiếng ngạc nhiên, trong mắt còn vô cùng kích động.

- Ngô Côn Đao?

Trần Vô Cực, Tống Lão và Tề Lão đều sửng sốt, mắt ba người trong nháy mắt đều dừng trên bàn, trong mắt đều kèm theo kinh hãi.

Bọn họ đứng đầu đại sư chạm ngọc, tất nhiên đều hiểu rõ ý nghĩa ba chữ này.

Vua Phỉ Thúy cũng lộ vẻ kinh ngạc, Ngô Côn Đao là gì, ông tất nhiên cũng hiểu, chỉ không ngờ Lý Dương sẽ cầm được thần binh lợi khí bị thất truyền mấy trăm năm nay.

- Lão Hồng, ông nói, đây chính là Ngô Côn Đao của Lục Tử Cương được lưu truyền?...

Tống Lão vội vàng hỏi, danh tiếng của Lục Tử Cương quá lớn, ảnh hưởng cũng rất lớn, đột nhiên nhìn thấy dao khắc nhiều năm thất truyền như vậy, trong lòng các ông đều không thể bình tĩnh được.

Trần Vô Cực cũng như thế, Trần Vô Cực quay đầu nhìn Lý Dương, trong mắt kèm theo ánh mắt hỏi.

Lý Dương gật đầu nói:

- Trần Lão, đây chính xác là Ngô Côn Đao, là cháu ngẫu nhiên có được, ông xem mấy quyển sách này.

Hắn lại từ trong hộp lấy ra mấy quyển sách, mấy quyển sách này là lần nữa tìm người viết lại, cũng là hình dạng sách cổ, nhưng không phải là bản gốc, thật ra mấy quyển bản gốc kai cũng đều là bản chép tay cuối nhà Thanh, Lý Dương sợ có điều tổn hại mới lần nữa chép lại.

Đó dù sao cũng là vật gia truyền của Dương gia, sau này có cơ hội trả lại cho họ, mấy quyển sách đối với Lý Dương đã không có tác dụng lớn lắm.

Trần Vô Cực lập tức nhận lấy mấy quyển sách này từ trong tay Lý Dương, mở xem nhanh.

Tống Lão, Tề Lão đều quay đầu kinh hãi nhìn Lý Dương, Hồng Lão không ngẩng đầu, lực chú ý của ông hoàn toàn bị con dao khắc thu hút rồi, ông là truyền nhân chạm ngọc Tô Châu, là đồ tử đồ tôn của Lục Tử Cương, Ngô Côn Đao này càng hấp dẫn ông hơn.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ