Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 998: Huyết Thấm Ngọc Bội



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Đến trước con đường này Lý Dương cũng vô cùng ngạc nhiên.

Mấy năm nay anh tới không ít nơi, đi qua nhiều chợ đồ cổ nổi tiếng, Bắc Kinh ngọc lưu ly hán, Phan Gia Viên, thành đồ cổ Thượng Hải Vân Châu…

Những chợ đồ cổ vỉa hè giống như này Lý Dương còn chưa gặp qua.

Chợ đồ cổ đêm ở Bình Châu cũng là chợ vỉa hè, nhưng được lập lên do nguyên nhân đặc thù, bên cạnh chính là đường đồ cổ, có rất nhiều quầy hàng đồ cổ. Quầy hàng hai bên đường lại đều kinh doanh thứ khác rất ít kinh doanh đồ cổ, chỉ có một vài quầy vỉa hè con dường phía trước là đồ cổ.

Những quầy hàng đồ cổ này có vẻ lồi ra hơn so với bình thường.

Lắc đầu Lý Dương không nghĩ tới thứ khác bước vào trong con đường.

Con đường không tính là rộng, quầy đồ cổ này đa phần dùng giá hoặc sạp dựng thậm chí có hàng trực tiếp bày xuống đất.

Quầy hàng rất đơn giản nhưng thứ đồ bày ra không ít.

- Người đẹp xem cái này đi, gốm màu đời Đường mã vô cùng đẹp, vừa ra thổ không lâu.

- Mấy ông chủ lại xem bảo bối này đi, ngọc thái hán đường đều có, đảm bảo sẽ làm các ngài hài lòng.

- Đi qua không thể bỏ qua, đồ sứ thanh hoa thời Minh Thanh chính tông, bỏ qua sẽ hối hận cả đời.

Đi vào bên trong đường chủ quầy hai bên mời chào bọn Lý Dương, Lý Dương nhìn những thứ trên quầy lắc đầu.

Lại còn gốm màu đời Đường mã chả giống tẹo nào, mới ra thổ không lâu điểm này có thể là thật nhưng hôm qua chôn xuống hôm nay đào lên cũng coi là vừa ra thổ, không phải là mang ít đất cặn bẩn nhất định là thứ vừa chôn xuống rất lâu rồi.

Còn về ngọc Tần Hán Đường thì ngay cả ngọc khí cũng không phải, đều là đồ giả chỉ lừa được những người không phải trong ngành.

Đồ sứ thanh hoa kia lại không tồi nhưng đều là đồ phỏng chế hiện đại, đồ thời Minh Thanh thực sự căn bản không thể xuất hiện ở những quầy hàng vỉa hè thế này.

Đi được mấy bước sau khi nhìn 7-8 quầy hàng Lý Dương lại không kìm chế được lắc đầu mạnh.

Những đồ cổ này còn tệ hợn so với đồ cổ ở chợ đồ cổ, chí ít một bộ phận ở chợ đồ cổ còn là thật, mấy quầy hàng này Lý Dương vẫn chưa phát hiện ra một đồ thật nào.

Ngay cả tiền đồng cổ cũng đều là giả.

Chợ thế này làm Lý Dương mất hết hứng thú, trung tâm triển lãm ở đây thường tổ chức hoạt động lại là điểm du lịch cảnh ở Côn Minh, những thứ này chắc đều là lừa khách du lịch phổ thông.

- Lý, anh Lý, anh Kiệt mọi người lại xem cái bình này thế nào?

Hà San San trước mặt đột nhiên kêu lên, cô và Vương Giai Giai đi nhanh nhất, lúc này đều cách bọn Lý Dương một khoảng cách dài.

Hà San San không biết về đồ cổ nhưng cô lại không ngốc, mấy lời chào mời kia làm cô không chú ý bây giờ là thời kỳ nóng về sưu tầm, đâu có nhiều đồ như vậy cho họ bày bán.

Cô chỉ nhìn mấy đồ đó không chủ động chào mời tự mình xem.

Lúc này cô đang đứng ở trước một quầy hàng nhỏ, rất hưng phấn đánh giá một cái bình, chủ quầy là một cô gái, tuổi còn nhỏ hơn cô và Vương Giai Giai, đằng sau cô gái là một người đàn ông bốn năm mươi tuổi đang cười hi hi nhìn bọn họ.

Cũng chính vì chủ quầy là một cô gái nên mới làm cho Hà San San chú ý tới quầy này.

Lý Dương không nhìn những thứ xung quanh bước vội lên phía trước, rất nhanh đứng trước quầy bọn Hà San San đứng. Quầy này là hai chiếc bàn hượp thành, bên trên bày một số đồ sứ Ngọc Khí còn có Thanh đồng.

Cái mà Hà San San chỉ là một chiếc bình ngũ sắc.

Chiếc bình làm không tồi, miệng bình giống chiếc đĩa cho nên mới có tên này. loại bình này rất dài, đồ sứ loại này ở cuối Minh đầu Thanh rất lưu hành, sau này cuối Thanh cũng rộ lên một thời gian.

- Chiếc bình này thế nào?Tôi nhìn rất đẹp.

Hà San San lại hỏi một câu, cô gải chủ quầy cũng nhìn Lý Dương, tuổi của cô chắc chưa đến hai mươi, bình thường là đang học dại học nhưng bây giờ có rất nhiều người tốt nghiệp cấp ba xong ko đi học đại học mà đi làm luôn.

- Rất đẹp, hoa ở trên mặt là bạch ngọc lan và mẫu đơn, có ngụ ý phú quý ngọc đường.

Lý Dương cười gật đầu chỉ hoa văn trên chiếc bình, hoa văn thực sự rất đẹp, so với đồ ở những quầy hàng trước thì hoa văn hoàn toàn không giống.

Chí ít đây là đồ thủ công làm ra không phải là màu do máy móc.

- Nói như vậy đây là đồ thật rồi ánh mắt Hà San San đột nhiên sáng lên.

Cô gái chủ quầy cũng rất hiếu kỳ nhìn Lý Dương, người đàn ông ngồi sau cô gái từ từ bước lại.

- Tiểu huynh đệ là người trong nghề à, đây là bình thời Khanh Hy, mặc dù là dân dao nhưng phỏng chế rất đẹp, rất tốt, rất đáng để sưu tầm.

Người đàn ông nói xong cười ha ha nhìn Lý Dương, ông không nói giá làm Hà San San sốt ruột.

- Thứ này không tồi nhưng có chút vẽ rắn thêm chân, có Bạch Ngọc Lan và Mẫu Đơn lại thêm hoa cúc, chiếc bình càng đẹp, đáng tiếc trông không giống.

Lý Dương lắc lắc đầu, chiếc bình này không chỉ có hai loại hoa Bạch Ngọc Lan và Mẫu Đơn lại thêm hoa cúc màu vàng, cả chiếc bình xem ra không dấu vết càng thêm đẹp.

Đây là tâm lý làm giả bình thường, họ luôn muốn tạo ra thứ đẹp nhất.

- Ý cậu là thứ này không phải là thật?

Nụ cười của Hà San San lập tức cứng lại nhỏ nhẹ hỏi Lý Dương một câu.

Lý Dương cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: - Bình giả, trong lịch sử không có thứ kiểu này.

Đồ giả là thứ thường xuyên xuất hiện trên chợ đồ cổ, rất nhiều thứ chưa từng xuất hiện trong lịch sử, là do người hiện đại tự tưởng tượng ra, chế tác ra.

Nhưng có thứ là thật, vì lịch sử chưa xuất hiện qua, cũng hiểu lầm là đồ giả.

Giống chén nhỏ Hồng Dứu của Lý Dương thực sự là bảo bối thời Nam Tống nhưng vì trong lịch sử không có nên làm người ta không dám tin, ông chủ tiệm đồ cổ đều không dám tùy tiện mua cũng nghĩ chúng là đồ giả.

Nhưng bảo bối thực sự sớm muộn mọi người cũng biết, như chén nhỏ Hồng Dứu vì tàu chìm được trục vớt lên cuối cùng chứng minh lai lịch của nó trở thành bảo bối chân chính.

Âm thanh Lý Dương và Hà San San nói chuyện rất nhỏ nhưng thần sắc hai người lại bị người đàn ông nhìn rõ.

Ông làm ăn một thời gian dài rồi, nhìn dáng bộ hai người là hiểu chuyện gì xảy ra.

Chiếc bình đó thực sự là mới làm người đàn ông là rõ nhất, ông nói là đồ thời Khang Hy là lừa người, có người không tin đồ sứ trong cung xuất hiện ở đây nhưng đối với lò nung lại rất chú ý.

Thứ mà lò nung, tốt như vậy rất có giá trị mà lượng lò nung nhiều lưu hành trên vỉa hè cũng không phải không có khả năng.

Nếu thực sự có người tưởng thật chiếc bình này chí ít ông cũng kiếm được mấy nghìn đồng, nếu gặp phải kẻ ngốc kiếm được một hai vạn cũng có khả năng, một lần làm ăn có thể làm cho ông không uổng công vất vả.

Nhưng bọn Lý Dương nhìn ra người đàn ông này cũng không đặc biệt chú ý.

Ông làm nghề này mấy năm rồi bị người ta phát hiện ra không phải một hai lần, chỉ cần không phải là gào to hét to ở quầy của ông ông cũng không để ý gì, vốn chỉ là một quầy nhỏ mà thôi.

Ông lại cầm ra từ cái bàn một cái bình, lần này cầm ra là bình hoa mai.

- Tiểu huynh đệ có con mắt không tồi xem cái bình này thế nào?

Người đàn ông vỗ cái bình cười ha ha nói một câu, ông có vẻ rất có niềm tin với chiếc bình này.

Lý Dương nhìn chiếc bình lập tức gật đầu.

Trên quầy hàng nhỏ này ít nhất cũng không phải tất cả là đồ giả, chiếc bình mai trước mặt là đồ cổ thật, hơn nhiều mấy quán đầu đường.

- Tôi xem còn không đẹp bằng cái ban nãy.

Hà San San chù môi, chỉ liếc qua chiếc bình mai, họa tiết trên chiếc bình mai này là cảnh tượng ông lão thả câu, chiếc cần câu dài được nhấc lên, ông lão đang cười ha ha bắt cá.

Đây là một bức tranh đẹp có vẻ rất lạc quan.

Đáng tiếc màu sắc hoa có vẻ bị phân tán, xem ra có chút mơ hồ, màu sắc cũng không sáng, chiếc bình này cũng là một đồ dân chế không phải đồ sứ thanh hoa trong cung Minh Thanh chân chính.

- Chiếc bình này quý hơn nhiều so với cái bình đẹp kia đây là đồ cuối thời Minh, có lịch sử hơn trăm năm là đức hóa thanh hoa.

Lý Dương cười lắc đầu, lần này âm thanh họ nói không nhỏ, cô gái và người đàn ông trước quấy đều nghe thấy.

Đức Hoá thanh hoa là đồ sứ thanh hoa huyện đức hóa Phúc Kiến, Đức Hóa là nơi xuất khẩu và sản xuất đồ sứ Tây Âu lớn nhất nước hiện này, Đức Hóa ngày xưa cũng là nơi trú ngụ nổi tiếng.

đồ chế thanh hoa Đức Hóa bắt đầu từ sau thời Minh, đều là đồ phỏng chế Cảnh Đức cho nên danh tiếng không lớn.

Bây giờ mà nói Thanh hoa Đức Hóa chính là sơn sát phẩm chính vì như vậy họ phỏng chế đa phần là đồ dùng của dân gian, bình mai loại này kỳ thực ít gặp.

- Tiểu huynh đệ thật có con mắt nhìn.

Người đàn ông cười, lần này điều ông nói là sự thật, nhìn ra bình ngũ sắc là đồ thật không khó, chiếc bình đó không phải là đồ phỏng chế cao cấp mà chỉ là đồ phỏng chế bình thường.

Nhưng có thể nhìn thấy là đồ sứ Đức Hóa Thanh Hoa, thì phải có nhãn lực nhất định, chí ít bản than ông không làm được, chiếc bình này ông phải nhờ bạn xem qua ông mới biết.

Lý Dương cười cười, không trả lời, cúi đầu nhìn đồ khác trên quầy hàng.

Gía trị của bình mai thanh hoa Đức Hóa này chắc khoảng năm nghìn nhân dân tệ, đáng tiếc Lý Dương không hứng thú với những đồ bình thường như thế này.

Thanh hoa đức Hóa, trên tay anh có thứ còn tốt hơn là tiểu lư hương.

Là anh mua hời từ Hồng Kông, mất 3000 đô la Hồng Kông tương đương với 10 vạn nhân dân tệ, thanh hoa Đức Hóa 10 vạn đã là một tinh phẩm vô cùng đẹp rồi.

Tiểu lư hương này bây giờ đang bày trong biệt thự ở Bắc Kinh của anh.

Cúi đầu nhìn một lúc ánh mắt Lý Dương sáng lên trên quầy hàng này bày một ngọc khí là cao cổ ngọc, đại bộ phận là đồ phỏng chế nhưng có khối Hán đại ngọc bội thu hút sự chú ý của Lý Dương.

Khối ngọc bội này, là Hán ngọc thật mà bên trên có huyết thấm hiếm có, đây là huyết thấm ngọc bội của thời Hán.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ