Thành phố Tây Sơn này có tổng cộng ba mười khu vực khai thác mỏ, đến khu vực khai thác xa nhất Hoa Sinh cũng từng tới làm việc hai tháng rồi.
“Hoa Sinh, tôi cho anh biết, người có thể thay đổi cuộc đời của mọi người, chỉ có chính bản thân hai người mà thôi.” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Người lao động có danh dự của người lao động, chưa nói đến quyền lợi lao động, không một ai có quyền cướp đi quyền lợi của mọi người, giãm đạp lên danh dự của mọi người, anh hiểu không?”
Hoa Sinh nghiêm túc gật đầu, chỉ cần hai câu của Giang Ninh đã khiến cho mắt anh ta ửng hồng.
Những lời này anh ta chưa từng nghe ai nói tới, anh là người đầu tiên nói ra.
Trong mắt những người vừa có tiền vừa có quyền kia, những người công nhân thuộc tầng lớp thấp nhất như bọn họ đều là những công nhân nghèo hèn, chỉ đơn giản là công cụ kiếm tiền của bọn họ mà thôi.
Còn nói gì tới danh dự?
“Anh tìm tất tả những người có tiến nói ở các khu vực khai thác, dẫn họ tới đây” Giang Ninh dặn dò: “Sau đó…” Hoa Sinh vừa nghe xong thì đột nhiên hơi gấp gáp.
“Anh Giang, nhưng đây là tài sản của hai người mà!” Giang Ninh làm thế này, là vì bọn họ, nhưng đối với Lâm thị mà nói sẽ gây ra tổn thất không hề nhỏ.
Hoa Sinh đương nhiên biết Giang Ninh là vì muốn tốt cho bọn họ, nhưng vì vậy mà khiến cho Lâm thị phải chịu tổn thất, trong lòng anh ta thực sự cảm thấy không thể không quan tâm.
“Tài sản có ý nghĩa tôi mới cần, chỉ là vài đồng tiền bẩn thôi, không có ý nghĩa gì hết!” Giang Ninh không để tâm nói.
Tiền?
Anh thực sự không có hứng thú.
Nếu không thể giúp được nhiều người, không thể thực hiện ước mơ của Lâm Vũ Chân thì dù có nhiều tiền hơn nữa, anh cũng không cần.
“Tôi Giang nói Giang Ninh đưa tay võ võ bả vai Hoa Sinh, anh cười nói: “Tình hình của thành phố này trong tương lai có lẽ anh sẽ rất ¡ hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ làm theo những gì anh thích!” Nói xong, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân rời đi, để lại một mình Hoa Sinh ngây ngốc, mãi lâu sau mới lấy lại được tâm trạng bình tĩnh của bản thân.
Giang Ninh nói tương lai của thành phố này, sẽ do chính tay bọn họ tạo ra sao?
Thình thịch!
Thình thịch!
Trái tim anh ta đập thật nhanh!
Cả dòng máu nóng đang sôi sục khắp toàn thân anh, khiến cho anh ta cảm thấy căng tràn sức sống, tinh thần trong chớp mắt đã phấn chấn hản lên!
Chuyện này không còn chỉ là vì một mình bản thân anh ta, đây còn là vì những người giống như anh ta, những người lao động thuộc tầng lớp xã hội, thậm chí còn vì những đứa con của họ, vì cuộc sống của chúng sau này được tốt hơn.
Liều thôi!
Cho dù lần này phải mất mạng, anh ta cũng không hề cảm thấy tiếc nuối!
Hoa Sinh bỗng chốc nổi lên một loại dũng cảm trước nay chưa từng có.
Anh ta nắm chặt tay, lại dần dần buông lỏng ra, ánh mắt càng thêm kiên định, hâu như không còn sự do dự nho bé kia nữa mà lập tức đi thực hiện nhiệm vụ Giang Ninh giao phó.