Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1025



“Còn chưa biết được, phải bàn”

Cao Thụ nói: “Nhưng với tình hình bây giờ, cho dù là những dòng họ quyền thế của Bắc Phương kia còn muốn gây khó dễ cho chúng ta thì cũng khó.”

Giờ đây, lợi thế trong tay bọn họ là có thể lợi ích to lớn mang lại cho bọn họ, là thứ bọn họ đã từng và căn bản là không dám nghĩ, thậm chí không dám đòi hỏi. Nhưng bây giờ, bọn họ không sợ, tay cầm được lợi thế này là cũng đủ để bọn họ có thể đạt được thứ không có được trước kia rồi. Ánh mắt của hai người đều tràn đầy phấn khởi và lòng tham.

“Chỗ Bắc Phương đó không phù hợp với chúng ta” Tạ Trấn hừ rồi nói tiếp: “Cho dù trở thành dòng họ quyền thế thì thế nào? Không phải là dòng họ quyền thế cao nhất nhưng mối nguy khắp nơi”

“Hơn nữa, cho dù là dòng họ quyền thế cao nhất thì làm sao? Tập đoàn Linh Long cũng không còn rồi” Cao Thụ thản nhiên nói. Anh ta rót một cốc trà cho Tạ Trấn.

Tạ Trấn cau mày, nhìn một lượt mà căn bản không động đậy. Cái miệng nhỏ như vậy, uống con khỉ à!

“Sợ là những người kia không dễ giao thiệp. Triệu Toàn anh ta có nắm chắc không?”

Tạ Trấn tự rót một bát lớn, giương mắt nhìn Cao Thụ: “Ngay cả dòng họ quyền thế cũng tổn thất lớn khi bàn chuyện làm ăn với bọn họ, e rằng mấy người chúng ta càng không dễ làm”

“Yên tâm, với lợi thế của chúng ta, bọn họ không cách nào từ chối đâu”

Cao Thụ nói: “Không nói chuyện này nữa, chuyện này do Triệu Toàn làm, chúng ta có thể yên tâm, anh đến tìm tôi làm gì?”

“Chuyện công ty bây giờ là do anh quản lý rồi, hai chúng tôi không tham gia” Chỉ cần chuyện này có thể hoàn thành, cho dù là cả công †y cổ phân khoáng nghiệp Hắc Tinh thì bọn họ cũng có thể không quan tâm. Ba người chưa nghĩ đến việc đi Bắc Phương, lập nên thành tựu cho dòng họ quyền thế gì đó, mà bọn họ lại cắm rễ ở Đại Bắc Tây này. Trở thành người kiểm soát ở đây mới là hướng đi phù hợp nhất với bọn họ. Núi thì cao nhưng vua lại ở xa, kiểm soát một khu vực này là đủ rồi.

“Đã nói với anh trong điện thoại rồi đấy, người của Lâm thị tới rồi” Tạ Trấn híp mắt, không vừa lòng nói: “Kẻ đến không có ý tốt rồi”

Cao Thụ cười: “Bọn họ đến lấy lại đồ của mình thì nào có được tính là kẻ đến không có ý tốt chứ?”

“Anh sẵn lòng đưa sao?”

“Lế nào anh có thể không đưa à?”

Tạ Trấn có chút tức giận: “Tôi nói nghiêm túc đấy. Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói đùa với tôi. Tôi nói thật là chắc chắn tôi không muốn cho. Giang sơn mà ba người chúng ta gây dựng, dựa vào cái gì mà chúng ta dễ dàng chắp tay dâng cho người ta?”

Vẻ mặt anh ta đầy sự không hài lòng, hừ lạnh. Mặc dù vốn của bọn họ bỏ ra là được mấy dòng họ quyền thế kia cho, nhưng nhiều năm như vậy rồi, việc kinh doanh ở đây đều là việc của ba người bọn họ. Vì thế, bọn họ đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy áp lực lớn bao nhiêu, thậm chí bao nhiêu lần đều quanh quẩn giữa sự sống và cái chết. Thứ mà bọn họ liều mạng gây dựng như thế, thoắt cái là bị đưa cho người khác ư? Đổi lại trong lòng ai thì cũng sẽ không thoải mái, càng không thể bằng lòng.

“Lão Tạ, bây giờ làm việc không thể dựa vào năm đấm giống như trước kia” Cao Thụ cười nói: “Thân phận của chúng †a đã khác, không còn là người đui mù đần độn trong thế giới ngầm nữa. Nếu anh không thay đổi suy nghĩ này thì sẽ rất khó mở rộng lề lối, anh hiểu chứ?”

Hai chữ anh ta thường treo ngoài miệng chính là “lề lối”, nói đến lỗ tai Tạ Trấn sắp chai rồi. Anh ta cần lề lối gì chứ?

Anh ta chỉ cần tiền! Cần phụ nữ! Cần địa vị! Lề lối gì? Thứ không thể ăn, không thể chơi đùa thì căn bản là không có ý nghĩa gì với Tạ Trấn.

“Anh cứ nói thẳng đi! Chuyện này xử lý thế nào?”

“Từ góc độ pháp luật, công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh này đích thực đã là sản nghiệp của Lâm thị, bọn họ đến lấy lại cũng không gì đáng trách” Cao Thụ vừa nói vài câu, sắc mặt Tạ Trấn đã trở nên khó coi, anh †a nói tiếp: “Trước tiên anh khoan nóng vội, nghe tôi nói đã!”

“Bọn họ muốn lấy lại, đương nhiên là có lý, chúng ta cũng phải phối hợp. Đây là phép tắc, chúng ta phải tuân thủ. Nhưng trên thực tế, bọn họ muốn lấy về thì không dễ như thế. Chưa nói đến việc chúng ta sẽ không thể nào thật sự đồng ý, cho dù chúng ta đưa cho bọn họ, bọn họ có thể kiểm soát được gì?”