Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1118



“Giang Ninh, mẹ dẫn hai đứa đi cùng để cho họ mở mang kiến thức một chút, con gái và con rể của mẹ ưu tú hơn nhà họ nhiều!”

Giang Ninh nghiêm túc gật đầu.

Tô Mai không tiếp tục nói nữa giống như là đã quyết định, trái lại còn cảm thấy hơi căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên bà công khai đáp trả sự khiêu khích của người khác nên không chỉ cảm thấy căng thẳng, hình như…Còn cảm thấy hơi k1ch thích.

“Giang NinhI” Bà đi được vài bước dường như trong lòng lại cảm thấy hơi không chắc: “Chúng ta tới đó sẽ không mất mặt chứ?”

“Yên tâm” Giang Ninh chỉ nói hai chữ này.

Từ lâu Giang Ninh đã nói rằng không cho phép bất cứ ai bắt nạt Lâm Vũ Chân, Tô Mai và Lâm Văn.

Lại càng không cần phải nói, Tô Mai đã khen anh trong trạng thái vừa mới đăng kia.

Ở trong nhà không có chuyện nhỏ, chuyện của mẹ vợ lại càng là chuyện lớn.

Giang Ninh thoải mái ôm Lâm Vũ Chân ngủ một đêm, ngày hôm sau lại dẫn Lâm Vũ Chân và Tô Mai quay trở lại vùng Tây Bắc một lần nữa.

Thành phố Bàn Sơn.

Ở trong khu vực Tây Bắc cũng là thành phố phát triển tốt về tài nguyên khoáng sản, chỉ là quy mô chênh lệch khá nhiều so với thành phố Tây Sơn và thành phố Đồng Sơn.

Tài nguyên khoáng sản ở đây nhiều nhất là mỏ than, ông chủ than đá ở đây có giá trị hơn ngàn tỷ chỉ có khoảng ba người!

Đương nhiên họ không thể sánh được với nhà họ Mạc chứ đừng nói là có thể lọt vào mắt của Giang Ninh.

Lâm Vũ Chân ngồi ở trên xe cảm thấy hơi buồn cười.

Dọc đường đi tâm trạng của Tô Mai cũng không tệ liên tục chụp ảnh tự sướng, đây không phải là mẹ vẫn luôn ở trong ấn tượng của cô.

“Mẹ muốn để cho họ nhìn thấy con gái và con rể của mẹ ưu tú như thế nào!”

Tô Mai khịt mũi: “Vũ Chân, nào, cười một cái!”

Lâm Vũ Chân không còn cách nào, sao cô dám từ chối chứ.

Cô cảm thấy Giang Ninh chuyện bé xé ra to, chẳng qua chỉ là một buổi họp lớp lại còn là buổi họp lớp của những người già tuổi xế chiều, anh đến tham gia làm gì chứ.

Nhưng Giang Ninh chỉ nói một câu, đời này không ai có thể bắt nạt người của nhà họ Lâm trừ phi anh chết.

“Như vậy có thể không tốt cho lắm không?”

Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh với dáng vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Hơi bắt nạt người khác” Họ trêu chọc mẹ của anh Giang Ninh không mở mắt nói tiếp: “Em cho rằng anh thực sự nhàm chán như vậy sao” Cho dù là gia tộc danh giá ở trên phương bắc anh cũng không để vào mắt, chỉ là một ông chủ than đá Giang Ninh càng không có hứng thú giãm chết.

Đôi mắt Lâm Vũ Chân rực sáng.

“Còn có nhiệm vụ bí mật?”

Cô đi theo Giang Ninh đã lâu, người này luôn làm cho người ta ngạc nhiên.

“Có nhiều lĩnh vực trong ngành khoáng sản ở khu vực Tây Bắc cần được chỉnh đốn cải cách và tích hợp, chỉ riêng mỏ khai thác tư nhân đã có rất nhiều” Rốt cuộc Giang Ninh cũng mở mắt nhìn Lâm Vũ Chân: “Anh muốn xem thử, giết rồi quay đầu lại bất ngờ đâm kẻ thù bị thương nặng thì những người này có đủ trung thực hay không!”