Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1121



Cao Hân ngượng ngùng cười, đáy mắt hiện lên vẻ không vui, thầm nghĩ khẳng định là Tô Mai đã nói xấu mình ở sau lưng rất nhiều.

“Tới rồi thì vào trong đi” Bà ta vội vàng thay đổi chủ đề: “Tô Mai các bạn học đều đã đến, cách ăn mặc của bà hôm nay sẽ làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên đấy, tất cả mọi người đều dẫn con tới xem có thể ghép thành đôi hay không, dáng dấp của Vũ Chân nhà bà cũng không tệ…”

Cao Hân kéo Tô Mai vừa đi vào vừa nói chuyện.

Người nào không biết còn tưởng rằng quan hệ của hai người vô cùng thân mật.

Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn thấy cô nín cười thì vẫn nghiêm túc nói: “Em nghiêm túc một chút cho anh, hôm nay đến đây để kiếm thể diện cho mẹ nên không thể thuat”

“Được!”

Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi thầm nghĩ ở trong lòng, đồ khốn anh đã khi nào thua đâu chứ?

Hội trường của khách sạn rất hoành tráng, hiển nhiên đã được sắp xếp rất tỉ mi.

Có vài bàn dành cho bạn học cũ còn có vài bàn dành cho con cái của họ, Lâm Vũ Chân thực sự không dám nghĩ buổi họp lớp lại lớn như vậy, cô và Giang Ninh tìm một chỗ ngồi xuống, mấy người ngồi cùng bàn đã tự giới thiệu bản thân với nhau.

“Chào mọi người, tôi là Lý Tường con trai của Lý Nhuận, tổng giám đốc công ty cổ phần thương mại Hải Tinh”

“Chào mọi người, tôi là Cao Kỳ trưởng bộ phận thị trường ập đoàn Dương Quang, đây là danh thiếp của tôi”

“Tôi là hải quan..”

Mọi người đều thân thiện tự giới thiệu với nhau, trong lời nói đều có vẻ kiêu ngạo của Hôm nay những người này dám đi cùng hiển nhiên đều là những người có công việc tốt, thu nhập cao, những người bình thường sao có thể dám đến đây chứ.

Tất cả mọi người giới thiệu xong thì quay đầu nhìn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân.

Không đợi Lâm Vũ Chân giới thiệu, Giang Ninh nói: “Hiện tại tôi không có việc làm” Một câu nói lập tức làm cho người khác cảm thấy không có hứng thú.

Không có việc làm?

Vậy hôm nay đi theo tới đây là để ăn cơm sao?

Có người không nhịn được cười, không nói gì nhưng trong tiếng cười lại kèm theo vẻ khinh thường thậm chí còn hơi tò mò, là con cháu nhà nào không việc làm mà còn có thể nói bình thản như vậy.

Lâm Vũ Chân lén nhìn Giang Ninh rồi đưa tay nhéo vào trong lòng bàn tay anh như đang hỏi không phải đã nói hôm nay phải kiếm thể diện cho mẹ sao.

Cho dù anh nói bản thân là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị thì ai dám nói anh không phải chứ?

Giang Ninh trả lại cô một ánh mắt: Làm người thì nên thành thật.

“Năm nay có rất nhiều sự kiện lớn trên thị trường nhất là Thành Hải và phương bắc, mọi người có nghe nói hay không?”

“Có một công ty tên là Lâm Thị có hình thức kinh doanh hoàn toàn khác với những công ty trước đây, mục đích không phải vì lợi nhuận làm cho người ta không thể tưởng tượng được”

“Đúng vậy, nhưng mà không có nhiều người biết họ, tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi, quá thần bí” Lâm Vũ Chân nghe thấy có người đang thảo luận về Lâm Thị thì vểnh tai nghe nhưng rất rõ ràng mấy người đang ngồi ở đây đều có cấp độ quá thấp nên hoàn toàn không biết nhiều.

“Làm thế nào có thể tồn tại nếu như không có lợi nhuận?

Tôi thấy họ chỉ đang làm màu chuẩn bị kiếm bộn tiền rồi bỏ chạy, loại công ty như vậy chẳng lẽ còn ít sao?”

Vừa rồi Cao Kỳ – chủ nhiệm bộ phận Tiếp thị tập đoàn Dương Quang lắc đầu, khinh thường cười một tiếng, bộ dạng lãnh đạo: “Tư bản chính là mưu cầu lợi nhuận, bây giờ họ nói không có hứng thú với tiền, mọi người có tin không?”

“Đây đều là sách lược trên thương trường, giống như nói miễn phí, thứ miễn phí mới là thứ đắt nhất” Trong một lúc mấy người nói dường như rất có chiều sâu, nhất thời khiến người khác mắt sáng lên, không thể không có cái nhìn khác, nên đã rót trà thay rượu kính nhau một cốc.

Lâm Vũ Chân nhún vai, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thật sự không có hứng với tiền” Nếu cô chỉ muốn kiếm tiền thì Lâm Thị hiện giờ có thể kiếm cho cô ít nhất một tỷ một ngày!

Còn chưa bao gồm tiền tiêu vặt Giang Ninh thỉnh thoảng cho cô còn nhiều hơn tiền Lâm Thị kiếm được.

Tiền lương một tháng hai mươi nghìn đã đủ để cô tiêu xài.