Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 113



Đông Hải bây giờ, vì trật tự của thế giới ngầm đột nhiên được chấn chỉnh sạch sẽ rồi, khiến sự phát triển của giới kinh doanh gạt được trở ngại lớn nhất.

Chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi, hoạt động kêu gọi đầu tư triển khai liên tục.

Trước đây vì sự can dự của mấy người Hứa Vinh, doanh nghiệp nước ngoài không muốn đầu tư ở đây.

Vì luôn có người làm loạn, luôn có người can dự, hoặc là cưỡng đoạt hoặc là ép bán ép mua, ai còn dám làm ăn ở thành phố Đông Hải chứ? Nhưng bây giờ những trở ngại đó đều biến mất rồi.

Không chỉ vậy, chỉ cần đầu tư ở Đông Hải, doanh nhân xây dựng nhà máy và điều hành công ty còn có thể nhận được sự bảo vệ của thế giới ngầm.

Hoàng Ngọc Minh đã buông lời rồi, hoan nghênh tất cả mọi người đến Đông Hải đầu tư lập nghiệp, anh bảo đảm không ai có ác ý làm phiền Bây giờ danh tiếng của Hoàng Ngọc Minh rất vang dội.

Dù rất nhiều người không biết tình tiết cụ thể nhưng lại rất rõ, thế giới ngầm của Đông Hải bây giờ là do Hoàng Ngọc Minh làm chủ.

‘Sau đêm đó, không ai có thể lay động được địa vị của Hoàng Ngọc Minh!

Giới kinh doanh được hỗ trợ chính sách tương ứng, thế giới ngầm có người duy trì trật tự, đảm bảo đầu tư phát triển bền vững, Đông Hải lập tức trở thành miếng bánh ngon trong mắt nhà đầu tư.

Càng không cần nói, thành phố này vốn đã được trời ưu ái.

Gần cảng biển lại có vị trí giao thông trung tâm, quả thật chính là một vùng mỏ đợi nhà đầu tư đến khai thác!

Cũng chính vì như vậy, không chỉ có rất nhiều người ở tỉnh thành đã nhảm vào, người ở những thành phố bên cạnh cũng nhìn bằng ánh mắt thiêu đốt.

Một miếng thịt béo bở để ở đó, dù ăn không được, nắm trong tay một thời gian cũng có thể giữ lại được không ít dầu.

Giang Ninh không quan tâm mấy thứ đó.

Giới kinh doanh có lãnh đạo Trương cố gắng, thế giới ngầm có Hoàng Ngọc Minh sắp xếp.

Trừ khi họ không giải quyết được, nếu không hắn cũng lười quan tâm.

Giang Ninh bây giờ chỉ có một mục đích nhỏ là khiến Lâm Vũ Chân thật sự chấp nhận bản thân.

Ít nhất tình hình trước mắt xem ra cũng không tệ.

“Mẹ đến bệnh viện chăm sóc ba rồi, chúng ta ăn đại gì đó, chiều còn phải đến công ty, gần đây lại đàm phán được hai hạng mục” Lâm Vũ Chân vẫn chưa quen lắm.

Cô hối hận rồi, ít nhất bản thân không thể đồng ý nhanh như vậy, mới quen biết Giang Ninh bao lâu chứ.

Hơn nữa cô thật sự cảm thấy mình không xứng với Giang Ninh.

“Nghe lời vợ anh” Giang Ninh cũng không để ý lắm, anh tin là ngày tháng lâu rồi sẽ nảy sinh tình cảm.

Bây giờ sự phát triển của tập đoàn Lâm thị phải đặt lên hàng đầu, Lâm Vũ Chân hy vọng có thể chứng minh bản thân, khiến bản thân đủ ưu tú, tâm tư này chưa chắc Giang Ninh sẽ hiểu, nhưng Lâm Vũ Chân nhất định sẽ kiên trì.

Lúc này, hoàn cảnh của thành phố Đông Hải thay đổi, không chỉ doanh nhân địa phương nhạy bén ngửi thấy nhiều cơ hội kinh doanh.

Thành phố xung quanh cũng vậy.

Lâm Phong đi liên tục tới không ngừng, vội vàng đến được thành phố Lâm Hải thì đã là buổi tối rồi.

Nếu không phải Lâm Cường yêu cầu, hắn thật sự không muốn gặp con người đáng sợ đó.

“Anh Hoa.”

Lâm Phong cung kính gọi một tiếng, trên mặt mang ý cười.

Châu Hoa đang ngồi chơi domino nâng mí mắt lên nhìn Lâm Phong một cái, vừa nhả khói thuốc vừa lạnh nhạt nói: “Ba cậu đâu?”

“Cho một đứa con nít đến bàn chuyện kinh doanh với tôi?”

Lâm Phong không dám cãi lại.

Hản ngượng nghịu cười: “Ba tôi có việc bận khác, kêu tôi đến để nói với anh Hoa, điều kiện lần trước của anh, sau.

khi ba tôi suy nghĩ thì đồng ý rồi” Nghe được câu này, mắt Châu Hoa lóe sáng, đẩy bài qua một bên, đứng dậy.

“Vậy sao? Xem ra ba cậu cũng có mát nhìn đấy” Châu Hoa cười híp mắt đi đến trước mặt Lâm Phong, giơ tay võ vai hản, “Có tiền mọi người cùng kiếm mới tốt, người trẻ tuổi, cậu cảm thấy đúng không?”

“Nhưng…”

Toàn thân Lâm Phong căng cứng, Châu Hoa đến gần khiến hắn cảm thấy một loại áp lực đáng sợ.

Đối diện với loại người tàn nhân, Lâm Phong có chút non nớt.

“Nhưng ba tôi có một điều kiện” Lâm Phong lấy hết can đảm ra để nói.