Nhìn thấy hai mẹ con vui vẻ như vậy, trên mặt anh cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, Giang Ninh càng cảm thấy chuyến đi chơi này rất đáng giá.
Thỏa thích chơi đùa một ngày, ba người mới mang theo hoa quả tươi vừa mới hái lên máy bay, bay thẳng về Đông Hải.
Trên máy bay ngủ một giấc, máy bay hạ cánh hai mẹ con lại tràn đây sức sống, đến cả Giang Ninh cũng không thể không công nhận, con gái đúng là một loài sinh vật rất mạnh mẽ.
Giang Ninh luôn tin tưởng câu nơi, nơi nào có đồ ăn ngon, nơi đó liền có Tỉnh Thành Truyền Kỳ!
Ở khách sạn lúc ăn cơm, Lâm Vũ Chân chụp lại không ít các món ăn cho Tô Vân, và bạn bè của Tô Mai, còn gửi không ít ảnh chụp hoa quả tươi, Tô Vân đang ở tỉnh thành học đại học, vừa nhìn thấy ảnh chụp mà Lâm Vũ Chân gửi, Tô Vân sao có thể nhịn được chứ, vừa nhìn ảnh vừa ch ảy nước miếng.
Chờ không nổi nữa, liền xin nghỉ mấy buổi học, nhanh như chớp chạy về nhà họ Lâm.
“Có đồ ăn ngon thế mà không mang theo tôi đi cùng, còn chơi vui vẻ như vậy nữa, hu hu hu……
Nước mắt của Tô Vân sắp rơi xuống rồi: “Các người còn đem Tỉnh Thành Truyền Kỳ tôi đây để vào mắt không hả?”
Cô vừa ăn đồ ăn vặt và hoa quả mà bọn người Lâm Vũ Chân mang về, vừa ở một bên tức giận lên án Giang Ninh!
“Vậy cô đừng đi học nữa” Giang Ninh tức giận nói: “Nếu không thì tôi sẽ nói với ba của cô, cô không muốn đi học nữa, cô muốn lấy chồng”
“Anh dám!”
Tô Vân lập tức trừng to mắt, ý thức được giọng điệu của mình không được tốt cho lắm, cái danh hiệu Tỉnh Thành Truyền Kỳ này của mình, cũng là do Giang Ninh cho, nghĩ như vậy giọng điệu của cô lập tức mềm nhữn.
“Anh rể, anh là người lớn chấp nhặt với trẻ con làm gì, anh sẽ không làm chuyện đâm thọc người khác sau lưng đâu đúng không?”
Tô Vân kéo dài âm cuối, giống như đang làm nũng vậy.
Giang Ninh liên tục khoát tay, anh không dễ bị dụ vậy đâu: “Tôi là một người có lòng dạ hẹp hòi.”
“Chị!”
Tô Mây lập tức quay đầu, chạy đến trước mặt Lâm Vũ Chân, kéo tay của cô lắc lắc, vô cùng đáng thương nói: “Anh rể bắt nạt em, chị cũng mặc kệ không quản anh ta sao?”
Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh một cái, sau đó mỉm cười.
“Anh ấy sẽ không chấp nhặt một đứa trẻ con đâu” Thấy bộ dạng bị vợ quản chặt cửa Giang Ninh, Tô Vân nhịn không được thở dài.
Rõ ràng ở trước mặt người khác Giang Ninh là một vị vua, nhưng khi anh ở trước mặt Lâm Vũ Chân, thì ngay cả một chút khí chất cũng không có.
Cô cũng biết, chỉ cần mình theo sát Lâm Vũ Chân, thì Giang Ninh sẽ không có cách nào bắt được cô!
“Chị, hình như các người vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật đúng không?”
Tô Vân ăn hoa quả, mở to mắt nói: “Nghe nói mùa này, phong cảnh hòn đảo ở phía Nam rất đẹp, ở đó chơi cũng rất vui, các người cũng nên đi nghỉ mát thả lỏng một chút đi” Lâm Vũ Chân nghe Tô Vân nói vậy, lập tức lắc đầu.
“Công ty còn rất nhiều việc chưa xử lý, làm gì có thời gian đi chơi” Nói thì nói như vậy nhưng ba chữ “tuần trăng mật” này, vẫn khiến mặt của cô phiếm hồng, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Giang Ninh một cái.
Người ta đều nói đi hưởng tuần trăng mật, là thời gian mà tình cảm giữa hai người nồng cháy nhất, càng là thời gian dễ thụ thai nhất, rất nhiều người đều ở tuần trăng mật này, buông lỏng chính mình, mặc kệ để mình phóng túng…