Nếu Giang Ninh chỉ có một mình, đừng nói là tìm giết Ẩn Môn, cho dù anh có giết sạch người của Ẩn Môn, Diệp Sơn cũng sẽ chỉ võ tay tán thưởng thôi.
Nhưng Giang Ninh bây giờ có gia đình, có vợ có ba mẹ, anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải lo lắng, người nhà có thể sẽ gặp nguy hiểm hoặc phiền phức gì hay không.
Tuy rằng Đông Hải hiện tại có thể nói là một khối bền chắc có sức phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.
Cho dù có kẻ địch tập kích e rằng cũng không tới gần được biệt thự nhà họ Lâm, nhưng với cao thủ chân chính…nào có chuyện dễ phòng bị như vậy.
“Cháu hiểu mà” Giang Ninh hít sâu một hơi: “Cho nên cháu mới mặt dày đến nhờ chú Sơn giúp đỡ” Diệp Sơn gật đầu.
Ông ta không thể từ chối loại chuyện này.
Không nói đến việc Giang Ninh chăm sóc Diệp Khinh Vũ rất tốt, hai vợ chồng nhà họ Lâm và ông ta chỉ hận gặp nhau quá muộn, trở thành bạn tốt rồi, bảo vệ bọn họ là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, ngay cả Đại Tông Sư của Đàm Thoái – Đàm Hưng cũng đến đây, cộng thêm hệ thống phòng thủ của bản thân Đông Hải nữa, một con muỗi cũng khó mà bay lọt.
“Cảm ơn chú Sơn.”
Thấy Diệp Sơn đồng ý, Giang Ninh liên tục nói lời cảm ơn, không nói lời thừa thãi, xoay người rời đi.
Anh đi tới cửa rồi Diệp Sơn mới nghĩ ra vẫn chưa hỏi sắp xếp của Giang Ninh.
Diệp Sơn đứng ở đó một hồi, chỉ cảm thấy có gió ở đâu thổi đến, khiến lòng bàn chân ông ta có chút lạnh.
Mẹ nó chứ, bản thân mình thì đi hưởng tuần trăng mật, bảo ông ta ở đây làm vệ sĩ hả?
Lúc này Diệp Sơn mới phản ứng lại, tức giận đến đỏ hết cả mặt: “Thằng nhóc thối tha! Lại hố chú rồi!”
Ông ta hét lớn, nhưng Giang Ninh đã không nghe thấy nữa.
Giải quyết được Diệp Sơn, Giang Ninh liền gọi điện thoại cho Lão Triệu, không nói thừa thãi, chỉ hai chữ: “Bắt đầu.”
Khi anh về đến nhà, Tô Vân đã bắt đầu thu dọn hành lý.
Cứ như là cô ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật với Giang Ninh.
“Chị em đã đồng ý rồi” Tô Vân le lưỡi, ra vẻ đắc ý: “Nếu anh không đồng ý thì tự đi nói với chị gái em, em sẽ nghe lời chị em” Hừ, đi theo Lâm Vũ Chân còn không ăn được Giang Ninh hả?
Không thể nào!
Giang Ninh trắng mắt liếc cô ta một cái: “Tôi dám không đồng ý sao?”
Đúng lúc thiếu một chân xách đồ, huyền thoại của tỉnh lị, cô đừng có hối hận.
Chỉ thế thôi? Đồng thời đâu đó trong một khu rừng trúc.
Gió thổi lay động cây trúc, lá cây ma sát tạo nên tiếng xào xạc.
Mấy người mặc đồ đen, đeo mặt nạ đã đứng đó từ lâu.
“Chủ thượng đặt hai trang quyền phổ nhưng không đi lấy, rốt cuộc ngài ấy nghĩ gì thế?”
Một người trong số họ nói với giọng không vừa lòng.