Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1154



Giang Ninh có chút dở khóc dở cười: “Rõ ràng là bụng của em vang lên mà em lại hỏi anh có đói bụng không?”

“Anh không đói bụng, em cứ tiếp tục đi.”

Anh nói khẽ.

Lâm Vũ Chân cắn môi một cái: “   la… Kia là em đói?”

“Có lẽ là như vậy” Lâm Vũ Chân bay? Theo tây nhiễm yêu phật che nhị san?

Nhanh chóng cất kỹ bản bút ký, thay một bộ quần áo.

“Ăn cơm!”

Cô kéo cửa ra, nhìn thấy Tô Vân đang ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu nhìn cô, mặt mũi tràn đầy vẻ oan ức, gần như sắp khóc.

“Chị, hai người xong việc chưa?”

Mặt của Lâm Vũ Chân đỏ lên.

“Xong việc gì cơ?”

Cô làm chuyện đứng đắn mài!

“Vốn dĩ đây là tuần trăng mật, em sợ quấy rầy hai người nên không dám gõ cửa.”

Tô Vân chậm rãi ung dung đứng lên, ôm bụng: “Chúng ta mau đi ăn cơm thôi, chậm chạp là không còn đồ ăn nữa đâu.”

Cô ta quay đầu, nhìn thoáng qua Giang Ninh đang đi tới cạnh cửa, giơ ngón tay cái lên, không nói gì thêm, nhưng ý tứ này chỉ có Lâm Vũ Chân hiểu.

Mấy người ăn xong tiệc buffet, cuối cùng cũng thỏa mãn.

Tô Vân nâng cao cái bụng giống như mang bầu sáu tháng vịn lên tường, cô ta không nghĩ tới, đồ ăn ở khách sạn lại ngon như vậy.

Lần này đi theo Giang Ninh đến đây quả là đúng đắn.

Mấy người Giang Ninh nghỉ ngơi một lát, gọi điện thoại cho hướng dẫn viên du lịch Vương Tuyền tới, nói là hành trình buổi chiều đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị xuất phát.

Tô Vân bị Lâm Vũ Chân kéo lấy.

“Hả? Đi tham quan danh lam thắng cảnh sao? Có món gì ngon không.”

Tỉnh thành truyền kỳ, chỉ cảm thấy có hứng thú với đồ ăn.

Biết được chỉ đi tham quan các danh lam thắng cảnh, Tô Vân thật sự không có hứng thú, hiện tại bụng của cô ta đã to đến mức giống như mang bầu, thực sự không đi nổi nữa rồi.

Giang Ninh không quan tâm đ ến cô ta, để anh Cẩu ở lại sát vách bảo vệ rồi dẫn Lâm Vũ Chân đi xuống tầng.

Du khách đều đã xuống tầng, chờ đợi hành trình buổi chiều.

Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân lên xe, mặt mũi của Vương Tuyền tràn đầy ý cười nhìn đám người, ánh mắt kia cùng với ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ninh giống nhau như đúc.

Rõ ràng chính là ánh mắt nhìn thấy túi tiền.

“Chào buổi chiều, mọi người!”