Những chuyện thế này cô không có đủ kinh nghiệm, cô không biết làm thế nào để phán đoán xem một người có dùng được hay không.
Nhưng Giang Ninh có thể.
“Có tin tưởng được hay không không quan trọng. Quan trọng là thị trường nước ngoài nhất định phải có người khai thông. Nhưng trước mắt trong tập đoàn Lâm Thị chúng ta có người như thế không?”
Lâm Vũ Chân suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Hiện giờ sự phát triển của Lâm Thị ở trong nước có thể coi là một kỳ tích rồi.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi mà có thể độc chiếm thị trường toàn quốc, chiếm tới gần 70%. Càng không kể tới chuyện sau khi thu mua tập đoàn Linh Long, các sản nghiệp liên quan càng nhiều hơn. Lâm Thị hoàn toàn có thể phát triển thành một con quái vật.
So với tập đoàn Linh Long trong quá khứ thì càng là một con quái vật mạnh và vững chắc hơn.
“Vậy anh không lo lắng ông ta sẽ phản bội Lâm Thị sao?”
Lâm Vũ Chân hỏi.
Giang Ninh cười: “Câu hỏi này giống câu hỏi vừa nãy” Anh đưa tay quệt nhẹ qua mũi cô, khuôn mặt vô cùng dịu dàng.
“Văn hóa doanh nghiệp của Lâm Thị đã định hình rồi, không có mấy người dám phản bội lại một công ty như vậy đâu em biết không?”
“Nhất là những người như Hướng Cao. Anh ta kiếm được số tiền kha khá rồi, những gì anh ta làm bây giờ là nghe theo trái tim của mình, làm những viêc trước đây anh ta muốn làm nhưng lại không có khả năng để làm”
“Lâm Thị có thể hoàn thành giấc mơ này của anh ta” Đây giống như là một công trường khổng lồ tạo ra giấc mơ.
Những công nhân trẻ có thể tìm ra hướng đi, tìm ra phương hướng và giấc mơ của mình.
Những người lăn lội trong thương trường nhiều năm, đã bị cuộc sống mài mòn những góc nhọn vẫn có thể tìm thấy nhiệt huyết và lý tưởng của mình ở đây.
Ánh mắt Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh là ánh mắt vô cùng sùng bái.
Cô không nói gì mà chỉ hôn anh một cái, điều này đáng giá hơn bất gì thứ khác.
“Ông xã, có chuyện này em vẫn giấu anh” Giang Ninh tâm trạng đang tốt, Lâm Vũ Chân ngập ngừng một lát rồi mới nói.
Cô âm thầm quan sát Giang Ninh nhưng không thể ngờ rằng Giang Ninh bất ngờ trở nên căng thẳng, ánh mắt lập tức chuyển xuống bụng của cô.
“Có rồi sao?”
“Phụt!”
Lâm Vũ Chân không nhịn được cười thành tiếng: “Không cói” Làm gì dễ dàng như vậy chứ. Tô Mai đã nói với cô, chỉ cần tính đúng ngày thì sẽ dễ dàng hơn nhưng hình như cô vẫn chưa có động tĩnh gì cả.
“Em muốn nói là có người mời em…” Cô vừa nói vừa quan sát Giang Ninh. Cô mím môi sợ Giang Ninh sẽ tức giận: “Đến nhà họ Giang làm khách” Nhà họ Giang.