Người đàn ông được làm bằng sắt như anh, vậy mà cũng sẽ có lúc căng thẳng, cũng có lúc cảm thấy sợ hãi…
Lâm Vũ Chân vội vàng ôm lấy Giang Ninh, dùng tất cả nhiệt độ từ cơ thể của mình dịu dàng sưởi ấm cho Giang Ninh: “Ông xã, em ở đây này, tất cả mọi chuyện đã qua rất lâu rồi” Giang Ninh lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Lâm Vũ Chân, sau đó anh hít sâu vào một hơi.
“Anh mơ thấy ác mộng” Anh mỉm cười, vươn tay vuốt mái tóc dài của Lâm Vũ Chân: “Không sao rồi, cảm ơn bà xã” Trong phút chốc nỗi sợ hãi cùng với sự căng thẳng trong đầu khi nãy đã tan thành mây khói!
Giang Ninh giơ tay ra kéo Lâm Vũ Chân vào trong lồ ng ngực của mình, hai người ôm sát vào nhau.
“Ngủ đi”
“Ừm”” Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm, công ty ở phía Bắc truyền đến một tin tức kinh thiên động địa!
Nhân viên công ty chỉ nhánh Đông Hoa của Slanka, đều lần lượt từ chức với quy mô lớn!
Bộ phận phòng kế hoạch và kinh doanh, bộ phận tiêu thụ, bộ phận pháp vụ và bộ phận mở rộng thị trường…
Hầu như mỗi một bộ phận, những nhân viên cốt lõi nhất đều lựa chọn từ chức, nhất thời khiến cho tất cả chỉ nhánh công ty của Slanka đều gần như trở nên đình trệ hết tất cả.
Hôm qua, vài người phó tổng giám đốc vừa mới bị Bảo.
Mạc Nhĩ gọi qua đấy yêu cầu bọn họ triển khai hành động đối phó với Lâm thị. Nhưng hôm nay, ngay cả một người cấp dưới để sai bảo làm việc cũng chẳng có.
“Mấy người từ chức như vậy thì không được đồng ý đâu!
Cho dù muốn từ chức cũng phải làm xong những chuyện này trước một tháng! Rồi giao nhận cho những người mới!”
Một phó tổng giám đốc trong đó tức giận đến cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Nhưng ông ta biết một tháng chẳng thể làm được việc gì, hơn nữa nhiều thời đồng thời từ chức như vậy, ngay cả tổ đội nhỏ làm việc cũng đều từ chức luôn, vốn dĩ bọn họ cũng sẽ không để ý đến việc giao nhận cho nhân viên mới gì hết.
Giao nhận cho ai đây chứ?
“Tôi không phê chuẩn! Đơn từ chức của các người, tôi không phê chuẩn cho ai cả!”
Một phó tổng giám đốc khác trực tiếp đập bàn, tức giận đến cả cơ thể đều phát run.
Tướng quân không có binh lính, vậy thì còn được tính là tướng quân gì chứ?
Nhất là trong tình cảnh hiện tại, Bảo Mạc Nhĩ chắc chăn sẽ giế t chết bọn họ mất!
Nhưng ông ta không phê chuẩn, nhân viên cũng không nói gì chỉ ngồi yên tĩnh ở phía trước. Chẳng nói câu nào, y hệt nhau, không làm bất cứ việc gì.
Họ đã hạ quyết tâm phải rời đi, ai cũng đừng hòng níu kéo ở lại.
Sâu mọt à?
Bảo Mạc Nhĩ đứng trước mặt tất cả mọi người, mắng tất cả mọi người là sâu mọt, bọn họ vẫn là những người có tự tôn của bản thân, nên chẳng có bất kỳ ai muốn ở lại nữa cả.
Huống hồ gì, bọn họ có đường lui, một đường lui còn tốt hơn nơi này nữa!