Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1287



Và cùng lúc này.

Nhà họ Bảo ở nước ngoài.

Sắc mặt của Bảo Vinh Đông cuối cùng cũng thay đổi rồi.

Con trai thứ hai phế rồi, ông ta có thể mặc kệ, ông ta có mấy người con trai, nên không trông mong vào Bảo Mạc Nhĩ để củng cố cho sự phát triển của nhà họ Bảo!

Nhưng mọi sản nghiệp của nhà họ Bảo, đều bị người ta lần lượt phá huỷ, nhất là sản nghiệp trong nước mà ông ta đã bày bố rất nhiều năm, đây là một sự khiêu khích đối với ông ta!

Là một sự khiêu khích đối với nhà họ Bảo!

Càng không cần nói, lời nói đó của Giang Ninh, người của nhà họ Bảo, cả đời không được phép bước vào biên giới một lần nữa, nếu không, đến một người, Giang Ninh giết một người!

Ngông cuồng!

Quá hống hách rồi!

“Trần Hoang Đường chết rồi sao?” Đôi mắt của Bảo Vinh Đông như những ngôi sao lạnh giá, nghiêm nghị hét lên.

“Đã chết rồi, chúng tôi nhận được tin tức chính xác, Trần Hoang Đường bị Giang Ninh gài bãy, có vài người vây lấy và giế t chết Trần Hoang Đường!”

“Thế cái xác đâu?” Không nhìn thấy được cái xác, Bảo Vinh Đông sẽ không yên tâm.

“Người của chúng ta, chỉ nhìn thấy cái xác từ xa, và có khả năng là ông ta” Thuộc hạ nói lại theo đúng sự thật.

Ngay cả cao thủ bậc thầy như Trân Hoang Đường, cũng bị người của Giang Ninh gi ết chết, bọn họ đâu nào dám đến quá gần?

Có thể từ xa nhìn qua cũng đủ nguy hiểm rồi.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Bảo Vinh Đông trợn to mắt, giọng nói đột nhiên lớn hơn: “Nghe rõ chưa! Nếu ông ta đúng là đã chết rồi, thì đem cái xác của ông ta về đây!” Một cao thủ như vậy, nếu không chết một cách triệt để, thì Bảo Vinh Đông sẽ không yên tâm.

“Vâng ạI” Những người này lập tức lui xuống.

Bảo Vinh Đông đứng dậy, đi đến trước cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, mây đen dày đặc bao phủ, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.

“Biên giới… Tao muốn vào thì vào! Mày có thể làm gì được tao?”

“Hồi đó Thanh Môn lui ra khỏi biên giới, là lựa chọn của tao, chứ không phải bị những người giang hồ chúng mày ép buộc, chúng mày có sức mạnh gì có thể ép buộc tao rút lui?” Trong giọng điệu của Bảo Vinh Đông, mang theo luồng sát khí điên cuồng!

Giống như bị ai đó sỉ nhục nặng nề, khiến cho khuôn mặt không bị cảm xúc chỉ phối trong chục năm hơn của ông ta lập tức trở nên cực kỳ gớm ghiếc.

“Đùng…” Một tia chớp xuyên qua bầu trời và xé toạc những đám mây đen.

Bảo Vinh Đông siết chặt nắm đấm, xương khớp kêu răng rắc, ông ta đột nhiên tung ra một đấm mạnh, ngay lập tức, nắm đấm phát ra tiếng nổ lốp bốp!

Giống như là xào đậu nành vậy!

“Bùm!”

“Bùm!”

“Bùm!” Bảo Vinh Đông thu nắm đấm lại, nheo mắt: “Giang Ninh…