Giống như bị đóng băng ngay lập tức, đến mấy nhân viên bán hàng đứng ở cửa cũng duy trì động tác dựng tai lên, mí mắt chớp cũng không chớp.
“Còn loại đát hơn không?”
Lối cửa GianDNinh giống nhữ trái tân nổfnnŠ tên ti mỗi người.
Xe hai triệu bốn trắm hai mươi nghìn tệ rồi!
Hắn còn muốn cái đắt hơn!
Đây đã là xe có trang bị đắt nhất trong Series 7 rồi, còn muốn đắt hơn, trong đại lý xe bây giờ cũng không có xe đó. Cô nhân viên bán hàng hít thở khó khăn, trước mắt cô phụ trách bán xe có đẳng cấp cao nhất, cũng chính là Series 7 rồi, còn đắt hơn nữa thì không đến lượt cô bán rồi.
Cô thật sự bị dọa hoảng rồi, nếu không chặn Giang Ninh lại, sợ là anh còn dám mua loại đắt hơn nữa!
Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy!
“Anh không thể chỉ vì muốn dỗ ba em vui vẻ mà không quan tâm mẹ em chứ?”
Lâm Vũ Chân nhỏ tiếng nói, “Ở nhà em, đều nghe lời mẹ em: Giang Ninh nhún vai: “Vậy được rồi”
“Vậy thì lấy cái Series 7 hàng đầu này đi, giờ có xe luôn không?”
“Có có có, vừa hay có một chiếc”
Ánh mắt cô nhân viên bán hàng nhìn Lâm Vũ Chân, quả thật ngưỡng mộ đố ky đến cực điểm.
Tìm được một người chồng tốt như vậy, đời này còn có chuyện gì hạnh phúc hơn được nữa.
Không chỉ chiều bản thân, đến ba mẹ cũng chiều luôn!
“Giang tiên sinh, Lâm tiểu thư, mời hai người ngồi trước, uống tí nước, tôi đi làm thủ tục cho hai người” Lần nữa nhận tấm thẻ đen đặc chế từ tay Giang Ninh, cô nhân viên bán hàng bất ngờ phát hiện, cái này hình như có số thẻ khác với cái lần trước.
Thế… thế này là Giang tiên sinh có hai tấm thẻ đen?
Cô nhân viên bán hàng quay lưng lại, ấn mạnh nhân trung của mình, cô sợ bản thân sẽ đột nhiên ngất đi, vậy thì mất mặt quá.
“Giang Ninh, vẫn đắt quá, đợi về đến nhà mẹ em nhất định sẽ nói anh đó”
Hơn hai triệu đấy!
Lâm Vũ Chân cũng không dám nghĩ.
“Đây là món quà đầu tiên tặng ba mừng ba hồi phục, mẹ sẽ không giận đâu”
Giang Ninh cười đáp.
Tô Mai biết hắn có tiền, đừng nói mua xe hai t có là hai chục triệu thì mí mắt của Giang Ninh cũng chẳng chớp một cái.
Hắn còn đang nghĩ, phải sắp xếp một tài xế riêng cho Lâm Văn, vừa lái xe cho ông vừa có thể bảo vệ an toàn cho ông.
Giang Ninh quay đầu nhìn anh Cẩu, anh Cẩu đang sùng bái nhìn hắn.
“Đại cai”
Anh Cẩu liền cung kính kêu.
“Trong ba mươi người đó, cậu chọn ra một người không tệ làm tài xế với vệ sĩ cho ba tôi.”
Giang Ninh dặn.
“Vâng!”
Anh Cẩu lập tức đáp.
Loại công việc này được coi là đích thân Giang Ninh sắp xếp, mấy tên đó sợ sẽ đánh đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn giành được công việc này.
“Ngoài ra, nói với mấy anh em, cố gắng thật tốt, chỉ cần nâng cao thực lực khiến tôi hài lòng, tôi sẽ tặng mỗi người một chiếc”
Câu thứ hai của Giang Ninh khiến anh Cẩu ngây người, sau đó bất giác mặt đỏ ửng.
“Tặng xe ạ?”
Giang Ninh chỉ nơi không xa, chiếc xe đã sửa xong của hắn, “Chính là loại này, xem thường à?”
“Sao có thể chứi”
Anh Cẩu kích động đến thét lên, “Đám gia súc này nhất định sẽ hưng phấn đến huấn luyện mà quên cả ngủ!”
Rất nhanh, thủ tục đã làm xong.
Giang Ninh không trực tiếp lái xe đi, kêu cô nhân viên bán hàng làm xong biển số xe mới tính tiếp, dù sao đợi Lâm Văn bình phục hoàn toàn vẫn còn cần chút thời gian.
Hắn lại trực tiếp đưa chiếc xe đã sửa xong cho anh Cẩu, coi như là chiếc xe khen thưởng đầu tiên.
Anh Cẩu hưng phấn đến lái xe đến bãi huấn luyện ngoại ô để khoe khoang, còn Giang Ninh tự lái xe chở Lâm Vũ Chân về nhà.
Bãi huấn luyện ngoại ô.
Bình thường lúc không có chuyện gì, tất cả mọi người đều sẽ tự giác đến đây tiếp tục huấn luyện.
Có thể thông qua là một chuyện, nhưng thời gian thông qua lại là một chuyện khác, dù chỉ là tăng nhanh hơn một giây, đối với họ mà nói cũng là tiến bộ cực lớn.