Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1320



“Có phải các người cho rằng môn chủ không dám phản kháng thì mọi người cũng đều không cần phản kháng?”

“Thanh môn nhất định phải về nước! Đây chính là môn quy!” Anh ta lớn tiếng nói: “Hai mươi năm trước lúc mọi người bị ép buộc phải rời nước đã thề rằng sớm muộn sẽ có một ngày phải quay trở về. Cần phải thiết lập uy nghiêm của Thanh môn lại từ đầu”.

“Nhưng bây giờ thì sao? Cô nói với tôi là nguy cơ?” Sắc mặt đường chủ sảnh Rắn Ân Vân có chút khó coi, liếc nhìn Trương Thái: “Tôi không hề nói là không cần phản kháng.

Trên thực tế tôi cũng rất phẫn nộ”

“Chỉ là phân nộ thì có tác dụng gì?” Đường chủ sảnh Hổ Tiền Hổ lắc đầu nói: “Mọi người ngồi đây hôm nay không phải đều rất phẫn nộ sao?” Mấy vị đường chủ cũng đều gật đầu.

Oai nghiêm của Thanh Môn quyết không để bị làm nhục!

“Giang Ninh này nhất định phải giết!” Tiền Hổ nói thẳng: “Không giết anh ta thì Thanh môn chúng ta có còn mặt mũi hay không? Không giết anh ta thì thuộc hạ của anh em chúng ta chết vô ích rồi sao?”

“Nhưng môn chủ không đồng ý” Có người lên tiếng lắc đầu: “Ông ấy không đồng ý thì chúng ta làm sao có thể động thủ?” Trương Thiên Khai cười lạnh một tiếng: “Không lẽ thiếu ông ấy thì chúng ta sẽ không sống được hay sao?”

“Không có Bảo Vinh Đông thì Thanh môn không còn người nào nữa hay sao?”

“Trương Thiên Khai, anh nói lời này là có ý gì?” Sắc mặt đường chủ sảnh Rắn Ân Vân lập tức xịu xuống: “Nghị luận sau lưng môn chủ là làm trái với quy tắc. Anh muốn chết sao?” Âm!

Trương Thiên Khai lập tức đứng dậy, hung hăng đập một phát thật mạnh xuống bàn, cười lạnh chế nhạo: “Bảo Vinh Đông ông ta bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, yếu đuối vô dụng làm cho Thanh môn hổ thẹn. Lẽ nào như vậy không phải là trái với môn quy sao? Tổ sư gia nếu như còn sống sợ rằng sẽ bị làm cho tức chết!”

“Anh…” Ân Vân tức giận đến tái mặt, tay chỉ vào Trương Thiên Khai nhưng không nói nên lời.

Cô là đứng về phía Bảo Vinh Đông. Năm đó không phải là Bảo Vinh Đông thì cô đã không có cách nào có địa vị, trở thành đường chủ của sảnh Rắn. Vì vậy người khác không được bôi nhọ Bảo Vinh Đông.

“Tên húy của đường chủ tốt nhất là không được tùy tiện gọi. Hôm nay mọi người tụ tập ở đây, ông ấy không có mặt, bản thân tôi đã thấy điều này là không tốt rồi, đừng có gây thêm phiền toái nữa” Đường chủ sảnh Thỏ muốn xoa dịu bầu không khí.

“Tôi muốn hỏi mọi người một câu, mặt mũi của Thanh môn rốt cuộc cần hay là không?”

“Trương Thiên Khai đi đến phía trước vị trí của môn chủ, †ay vịn vào ghế, trên mặt mang theo ý cười nhưng lại tỏ vẻ vô cùng ảm đạm: “Nếu như mọi người đều không cần nữa vậy cũng không sao cả. Cái gì mà trăm năm Thanh môn đều để nó bị tiêu hủy đi!” Anh ta cười lạnh lẽo, làm cho mấy vị đường chủ rất khó chịu, lập tức mở miệng phản bác.

Bọn họ không muốn thấy Trương Thiên Khai như vậy.

Toàn bộ phòng hội nghị ồn ào hỗn loạn, mùi thuốc súng trong không khí càng ngày càng nặng.

Đến cuối cùng suýt chút nữa đã đánh nhau.

“Thanh môn thế này là xong rồi!” Đường chủ sảnh Hổ Tiễn Hổ không nhịn được lắc đầu: “Một chút tâm huyết và khí phách đều không có, các người đều bị Bảo Vinh Đông tẩy não rồi sao?”

“Ông ta đối đãi với Trân Hoang Đường như thế nào các người đều đã tận mắt chứng kiến rồi, chẳng lẽ còn không sợ đến một ngày nào đó các người không còn giá trị nữa liền bị ông ta giết sạch sao?” Nói đến lời này thì không còn ai có thể che giấu được nữa.

Tiễn Hỗ càng thẳng thắn quát lớn: “Nếu Bảo Vinh Đông đã không phản kháng vậy sảnh Hổ của tôi tự mình phản kháng.

Anh em cấp dưới của tôi không thể chết một cách vô ích trong tay của Giang Ninh được”.

Ông ta đứng dậy quay người rời khỏi.