“Xin lỗi, anh đã để em hiểu lầm rồi” Giang Ninh cười nói: “Anh làm sao có thể bán rẻ cơ thể của mình chứ. Mỗi một tấc, mỗi một ngóc ngách trên cơ thể anh vẫn luôn là của em” Anh xin lỗi bởi vì bản thân đã làm cho Lâm Vũ Chân phải hiểu lầm chứ không phải thực sự đã bán rẻ cơ thể của anh.
Lâm Vũ Chân thực sự là bị dọa một phen, dơ day ra đánh Giang Ninh: “Là anh cố ý?”
“Chẳng phải em cũng cố ý sao?” Giang Ninh cười rồi kéo Lâm Vũ Chân vào trong lòng mình: “Nhưng mà phải nói thật, dáng người Ngải Mỹ Nhĩ kia thực sự rất đặc biệt. Ngực tấn công mông phòng thủ, người bình thường làm sao có thể chịu đựng được” Lâm Vũ Chân cúi xuống liếc nhìn thân hình của bản thân rồi khế hừ một tiếng.
“Vậy còn em thì sao?”
“Em là hoàn mỹ” Giang Ninh dường như không có một chút do dự nói.
Nghe thấy lời này Lâm Vũ Chân mới nở nụ cười.
Cô khôi phục vẻ nghiêm túc, dơ tay ra sờ râu trên cằm Giang Ninh, thầm nghĩ người này có phải là đã hai ngày rồi không cạo râu không. Xem ra cô phải giám sát anh, không thể để anh lôi thôi lếch thếch như vậy được.
Cho dù Giang Ninh có như thế nào cũng đều đẹp trai.
“Tư Lan Tạp kia sao có thể đột nhiên mời chúng ta, chủ động tìm kiếm sự hợp tác chứ?” Lâm Vũ Chân rất tự tin nhưng đồng thời cũng tự mình biết mình.
Lâm thị hiện tại vẫn không thể so được với thương hiệu quốc tế lớn như Tư Lan Tạp. Tương tự, nhà họ Lâm cũng không thể so sánh với dòng họ lớn như Tư Lan Tạp.
Cho dù ở trong nước bọn họ có thể tạm thời đè ép được nhãn hiệu hàng đầu của Tư Lan Tạp là bởi vì còn có nhà họ Bảo cũng đang đè ép bọn họ chứ không phải là gia tộc Tư Lan Tạp.
Ngải Mỹ Nhĩ hoàn toàn không nhất thiết phải như vậy, cô †a thậm chí có thể gióng trống khua chiêng, hùng hổ đánh tới, liều mạng cùng với Lâm Thị một mất một còn.
Nhưng cô ta lại không như thế. Không những không làm mà ngược lại còn nhiệt tình tìm kiếm sự hợp tác, tư thái thể hiện ra là dưới cơ.
Lâm Vũ Chân có phần không hiểu nổi.
“Tại sao?” Giang Ninh búng vào mũi Lâm Vũ Chân: “Bởi vì lợi nhuận”
“Bà xã, thương trường chính là chiến trường. Nhưng trên chiến trường này xuất hiện nhiều nhóm người, trong nhóm người đó không phải là kẻ địch vậy thì có thể trở thành đồng minh”
“Anh là nói chúng ta với Slanka?” Lâm Vũ Chân rất thông minh, thoáng cái đã phản ứng kịp: “Nói như vậy, lẽ nào vẫn còn người khác sao?”
“Nếu như anh không tính sai thì sẽ có bốn nhóm người. Mà hiện tại có ba nhóm đều nhìn chằm chằm vào một chỗ chuẩn bị sẵn sàng nuốt chửng cô ta” Trong mắt của Giang Ninh lóe lên một tia sáng.
Trừ Lâm Thị cùng Slanka ra còn có chủ thượng môn phái ẩn danh kia.
Bây giờ tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Bảo, nhìn chằm chằm vào Bảo Vinh Đông.
Ván cờ này ngay từ đầu là do chủ thượng bày ra. Giang Ninh tiến vào ván cờ này thì phải phân ra được thắng bại. Mà anh biết rõ, chủ thượng bố trí ván cờ này chỉ có một khả năng.
Nhà họ Bảo kia có quyền thuật cực đạo!
Từ tin tức Trân Hoang Đường truyền về, Giang Ninh có thể khẳng định.
Trên người Bảo Vinh Đông có một trang sách về quyền thuật. Chủ thượng sở dĩ không muốn trực tiếp ra tay là bởi vì nhà họ Bảo hiện tại từ sớm đã không còn là nhà họ Bảo của hai mươi năm trước nữa.