Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1510



Nếu không thì cũng có thể dạy cô một chút, để cô biết một chút công phu phòng thân.

Hai mắt Lâm Vũ Chân sáng lên, không có để ý tới Giang Ninh, mà là nhìn chằm chằm đám người giữa sân.

Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đến.

Đặc biệt là một số nữ tuyển thủ, dáng vẻ oai hùng hiên ngang khiến cô có chút hâm mộ!

“Được được, em thấy thì sẽ nói với anh” Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi: “Bắt đầu rồi!” Cô cũng từng nghĩ tới, nếu bản thân cũng có chút kỹ năng, như vậy sẽ có năng lực bảo vệ chính mình, sẽ không để cho Giang Ninh vì lo lắng cho mình mà vướng bận mọi chuyện, việc gì cũng phải ở bên cạnh cô.

Cuộc đọ sức trên sân diễn ra vô cùng sôi động, kéo theo những tràng hò hét vang dội.

Điều này khiến những người luyện võ không ngừng hưng phấn mà đứng lên.

Họ đã lâu không nghe thấy nhiều tiếng võ tay như vậy.

Quyền cước đánh qua đánh lại, dù là thường lệ hay chiêu thức, đều thu hút rất nhiều tràng pháo tay!

Sau một vài hiệp đấu, Lâm Vũ Chân và những người khác, tất cả đều đỏ mặt, không khỏi kích động, thậm chí không kìm được giơ nắm đấm lên, nóng lòng muốn thử.

Còn ai thi đấu nữa không?

Giang Ninh nhìn dáng vẻ của mấy người kia, không thể nhịn được cười.

Trong mắt của anh, những động tác múa võ kia, có thể nói chỉ là khoa chân múa tay, thậm chí chỉ dùng được vào việc rèn luyện thân thể.

So với võ thuật chân chính, hoàn toàn khác xa một trời một vực.

Nhưng Giang Ninh cần những người này, cần họ truyền bá văn hóa võ thuật nhiều hơn nữa.

Họ là lực lượng quan trọng nhất!

Đột nhiên, Giang Ninh chau mày lại.

“Anh ta tại sao lại đi lên rồi?” Tên nhóc này lên đây chỉ có gây rối thôi.

“Đại ca, em lên đó lôi anh ta xuống được không?” A Cẩu ngồi ở một bên, thì thâm nói.

Phương Thu võ nghệ cao cường, A Cẩu đi lên, chưa chắc đã mang được anh ta xuống, nhưng bọn họ …có khoảng hai mươi đến ba mươi người, có thể làm cho Phương Thu mệt chết.

Nếu đây mà là trên chiến trường, Phương Thu chắc chắn sẽ chết, không nghi ngờ gì cả!

“Không cần, cứ để anh ta chịu khổ, tên nhóc này, cần phải mở rộng tầm mắt.” Giang Ninh lãnh đạm nói.

Anh ta thật sự nghĩ rằng, người của dòng hộ ở ẩn là có thể tùy ý làm bậy hả?

Giang Ninh quay đầu, liếc nhìn mấy ông già đang hứng thú ngồi trò chuyện, những ông già đó có vẻ như rất có tiếng tăm.

Trên võ đài, Phương Thu chạy tới, một bước đạp lên, âm một tiếng, người đầy khí thế, khiến cho đối thủ lập tức căng thẳng.

“Lên!” Phương Thu chìa ra một bàn tay, vẫy vẫy, nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu không, tự mình đi xuống võ đài đi!” Anh ta vừa nói xong, đối thủ đột nhiên phãn nộ quát: “Ngạo mạn!” Uỳnh, uỳnh, uỳnh!

Tiếng bước chân đột ngột vang lên, một bóng hình nhanh như tên bắn xông về phía Phương Thu cảm giác nhanh như một con bò tót vậy.