Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 157



Tên cường tráng đó bay thẳng ra ngoài, trên đầu đều là máu!

Ầm!

Hắn đập mạnh xuống đất, lập tức ngừng thở.

Hai người cường tráng khác sắc mặt bất giác. thay đổi: “Đứng lại!”

Chúng đồng thời ra tay nhưng làm sao chặn được Giang Ninh đang cuồng bạo cơ chứ!

“Ầm!”

“Âm!

Mỗi người một đấm!

Hai người lần nữa té xuống, trừng to mắt, chết không.

nhảm mắt!

Họ đến chết cũng không biết người nào sao lại mạnh như vậy, một nắm đấm có thể đánh nát tim!

Giang Ninh không thèm nhìn họ, nhấc chân đá mạnh cửa.

“Âm!

Lúc này, trong phòng, Vu Vĩ đang nhào về phía Lâm Vũ Chân, đột nhiên nghe tiếng động lớn, tiếp đó cả cánh cửa bay vào, rơi xuống đất, chấn động đến tai cũng đau.

Hắn gấp gáp quay đầu, tức giận nói: “Ai! Dám làm phiền ông!”

Ba tên phế vật bên ngoài làm mẹ gì thết Vu Vĩ vừa quay đầu liền thấy Giang Ninh mặt đầy sát khí đi vào, đồng tử bất giác co rút.

Nhanh như vậy đã tìm đến rồi?

Giang Ninh quét mắt liếc nhìn thấy Lâm Vũ Chân ngồi trong góc, trên mặt đầy nước mắt, tay đang nắm chặt cây đèn ngủ, tâm trạng hoảng loạn.

Khoảnh khắc đó, sát khí trên người anh như thủy triều tràn ra ngoài!

“Mày tìm đến rồi à; Vu Vĩ còn chưa biết, hắn thấy Giang Ninh liền cười lạnh một tiếng, “Vậy vừa hay, để mày tận mắt nhìn vợ của mày bị tao chà đạp, chắc sẽ rất kích thích nhỉ?”

“Xoẹt!”

Giang Ninh ra tay!

Không một chút do dự!

Anh như tên lửa, nhanh đến kinh người!

Trong nháy mắt đã đến trước mặt Vu Vĩ, gió cuồng bạo thổi khiến mắt Vu Vĩ mở không nổi, thậm chí còn chưa kịp kinh hoảng!

Cú đá cuối cùng đá trúng rễ sinh mệnh của Vu Vĩ!

“AI Tiếng kêu xé tim xé phổi!

Nghe nói hai tay hai chân bị đánh gãy, đến rễ sinh mệnh cũng thành đống bùn nát!

Máu tươi chảy ra, hắn lăn trên đất, sắc mặt trắng xanh, kêu thảm khiến người khác nghe thấy tê rần cả da đầu!

Không lâu sau, Vu Vĩ liền hôn mê.

Giang Ninh đi đến góc tường, Lâm Vũ Chân còn đang sợ hãi, không dám ngẩng đầu.

“Đừng qua đây! Anh đi ra! Anh đi ra!”

Gõ quơ thứ duy nhất có thể coi là vũ khí trong tay.

“Vũ Chân!”

“Là anh! Vũ Chân, em đừng sợi”

Giang Ninh quỳ xuống, mặc cho vật trong tay Lâm Vũ Chân đánh lên người mình, “Đừng sợ, đừng sợ, anh đến rồi, anh là Giang Ninh!”

Nghe hai chữ Giang Ninh, Lâm Vũ Chân đột nhiên dừng lại.

Cô ngẩng đầu, khi nhìn thấy mặt Giang Ninh liền lập tức.

khóc lớn, nhanh chóng nhào vào lòng Giang Ninh.

“Huhu….em sợi Em sợi”

Giang Ninh ôm Lâm Vũ Chân, võ nhẹ lưng cô: “Xin lỗi, anh đến trễ rồi, khiến em sợ hãi như vậy”

Lâm Vũ Chân chỉ khóc, không nói nên lời, nép chặt vào.

trong lòng Giang Ninh.

Gô thật sự rất sợ, nếu cô bị Vu Vĩ làm nhục, cô sẽ chọn nhảy từ trên lầu này xuống!

Cô vốn tưởng mình xong đời rồi, Giang Ninh không kị đến cứu cô, nhưng Giang Ninh đến rồi, anh vẫn đến rồi.

Hai tay Lâm Vũ Chân ôm chặt cổ Giang Ninh, thế nào cũng không chịu buông lỏng.

Giang Ninh cũng không nói gì, cứ thế để cô ôm.

Một hồi lâu, tiếng khóc nhỏ dần, dần bình ổn lại.

Giang Ninh ôm Lâm Vũ Chân vào lòng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây”

Lâm Vũ Chân ngoan ngoãn gật đầu, lần đầu tiên cô cảm thấy cái ôm của Giang Ninh lại an toàn như vậy, ấm áp.

như vậy.

Lúc này, dưới lầu của khách sạn, Vu Phóng đến nơi!