Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1617



Không rõ tung tích của Phương Thu, chuyện này có nghĩa là khó tìm được tung tích của dòng họ lánh đời.

Trừ khi chờ đến lúc bọn họ tự xuất hiện.

Đàm Hưng muốn đề phòng chu đáo, tính toán thời gian trước nhưng mà hiển nhiên là ông ta đã thất bại.

“Không sao, sớm muộn gì bọn họ cũng xuất hiện thôi” Giang Ninh nói: “Đã công khai quyển sách dạy võ được vài ngày rồi, nếu như bọn họ không dễ bị tìm thấy thì chắc chắn là đang ở một nơi vắng vẻ, cần nhiều thời gian để biết được tin tức: Ngón tay của anh chỉ vào cằm một cái.

“Hoặc cũng có thể là có người cố ý giấu nhẹm tin tức” Nghe vậy thì trong lòng của Đàm Hưng hơi động.

“Cố ý giấu nhẹm sao?” “Nếu như thật sự là như vậy thì đúng là thú vị” Là ai đã ém tin tức này, là kẻ nào muốn khống chế hết tất cả tin tức vào trong tay mình, chuyện này đúng là thú vị thật.

“Yên lặng theo dõi sự thay đổi đi” Giang Ninh đứng lên.

Anh đang muốn đi thì Đàm Long bước nhanh đến, chắp tay cúi đầu với Đàm Hưng trước rồi sau đó quay đầu nhìn Giang Ninh.

“Anh Ninh, đã đến rồi!” Vừa mới nhắc tới thì đã đến liền.

Giang Ninh đã sớm biết Phương Thu trở về thì chắc chắn sẽ mang theo tin tức trở về, nhưng nửa đường bị kẻ nào đó cản trở thì cũngkhông ai biết được.

Anh có thể đoán được rằng người ngăn chặn tin tức chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan với Chủ Thượng!

Nếu không thì sẽ không thể nào biết được tung tích của Phương Thu.

Giang Ninh và Đàm Hưng liếc nhìn nhau, không nói gì thêm mà trực tiếp đi về phía phòng tiếp khách.

Giờ phút này hương thơm của trà bay khắp bốn phía trong phòng tiếp khách.

Đàm Long đã sắp xếp xong hết tất cả dựa theo sự dặn dò trước đó của Giang Ninh.

Người đàn ông trung niên ngồi ở kia, hơi thở trầm ổn, vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường, thấy mấy người Giang Ninh tiến vào trong thì ngẩng đầu lên một chút, dường như là đang nhìn người khác bằng lỗ mũi.

“Các vị là ai?” Đàm Hưng lên tiếng, với tuổi tác và lý lịch của ông ta thì có đủ sức nặng.

“Tôi chỉ là một người đưa tin, tôi đang vội tới đây để đưa tin cho quán chủ của võ quán này” Người vẫn ngồi yên một chỗ, ngay cả việc đứng lên cũng không thèm làm.

Người kia quét mắt nhìn một lượt, nhàn nhạt lên tiếng: “Quán chủ là ai? Chắc hẳn không phải là ông đó chứ?” Ánh mắt của người đó khi nhìn về phía Đàm Hưng hiện lên vẻ khinh thường, dáng vẻ cao cao tại thượng kia khiến mấy người Đàm Long cảm thấy không thoải mái cho lắm, thế nhưng vẫn cố nhịn không nói gì.

“Tôi là quán chủ” Giang Ninh tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm người đưa tin: “Ông tìm tôi sao?” Thấy vẻ mặt trẻ tuổi của Giang Ninh, người đưa tin kia cười lạnh một tiếng.

“Tôi không muốn đùa giỡn với các người, mau bảo quán chủ của các người ra đây cho tôi.” Anh đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghẽ lên tiếng: “Nếu các người làm trễ nãi chuyện này thì các người không gánh nổi hậu quả đâu đấy” Giọng điệu này khiến cho Đàm Hưng không nhịn được nhíu mày.

Mục đích người này tới đây không có gì tốt đẹp.

Ông ta đưa mắt nhìn Giang Ninh, hai người họ trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng quyết định để Giang Ninh xử lý.

“Tôi nói rồi tôi chính là quán chủ, nếu ông không tin vậy thì mời ông về cho” Giang Ninh cũng không chút khách sáo, đưa tay chỉ về phía cửa.

“Cậu chính là Giang Ninh sao?” Người đưa tin nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc quan sát Giang Ninh, dường như không khác với miêu tả của Phương Thu là bao.

“Mau đưa tin tức đây” Giang Ninh cũng không nói nhảm nữa, nhanh chóng đưa tay ra.