Giang Ninh đứng ở đó, cả người giống như một pho tượng, không hề nhúc nhích, mãi đến khi anh cảm thấy tay của Hà đạo nhân đã trở nên lạnh như băng.
Không có một chút độ ấm của người sống nữa.
Cơ thể của Giang Ninh nhẹ nhàng run lên.
“Không nói với tôi một cái gì sao?”
Anh nhìn Hà đạo nhân: “Ngài cho rằng tôi sẽ không điều tra ra sao?”
Đâu phải Giang Ninh không biết, Hà đạo nhân vẫn có quan hệ với dòng họ lánh đời, càng biết rằng, cô gái trong lời ông ta nói, chắc chăn cũng có quan hệ với dòng họ lánh đời.
Ông ta không nói với anh một điều gì là lo lắng anh sẽ xung đột với người nhà dòng họ lánh đời sao?
Đến giây phút cuối cùng vẫn còn quan tâm anh, vẫn còn bảo vệ anh…
“Ngài không nói, tôi cũng sẽ làm rõ, tôi mặc kệ ngài là ai, ngài chính là sư phụ của tôi và đã cho tôi sinh mạng mới này”
Giọng nói của Giang Ninh dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng trong ánh mắt của anh loáng thoáng ẩn chứa một giọt nước mắt mờ nhạt.
Tin tức tạm thời bị phong tỏa.
Ngoại trừ nhóm người Đàm Hưng ra, không ai biết Hà đạo nhân chính là Chủ thượng, cũng không ai biết rằng ông ta đã bị thương nặng mà chết trước mặt Giang Ninh, không hề để lộ bất cứ điều gì ra ngoài.
“Chuyện hậu sự cứ làm đơn giản thôi”
Giang Ninh căn dặn.
Trước kia Hà đạo nhân từng nói với anh, nếu như có một ngày ông ta chết, chỉ cần đem tro cốt rải xuống biển là được, đừng bao giờ để một đám người ồn ào đến tiễn ông ta đi.
Giang Đạo Nhiên đến, đi theo ông ta còn có Hạ Lâm Bắc cùng Yến Xích Nam.
Ba người bọn họ đã biết được thân phận của Hà đạo nhân từ sớm, thậm chí chính Giang Đạo Nhiên còn nhờ vả ông ta đi cứu Giang Ninh.
Chẳng qua bọn họ cũng không ngờ tới mọi chuyện lại xảy ra thế này.
“Tôi cũng đoán được nhưng không dám chắc chắn”
Hạ Lâm Bắc nhìn Giang Ninh, nói: “Trước đây tôi thế nào cũng không nghĩ ra, ông ta làm như vậy có ý gì, nhưng giờ phút này tôi đã biết”
Giang Ninh quỳ trước linh cữu, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Ông ta đã kéo dài tận hai mươi năm”
Hạ Lâm Bắc thở dài, nị ng ta đấu tranh đến thế, chính là chờ cậu lớn lên, đợi cậu đủ mạnh mẽ để có thể ngăn cản và gi ết chết ông ta!”
“Ông ta đã từng nói chỉ muốn chết dưới tay cậu. Lúc ấy nghe xong, chúng tôi còn tưởng ông ta đã uống nhiều rồi nên mới nói bậy bạ. Không nghĩ đến…”
Yến Xích Nam lắc đầu một cái, nói: “Bây giờ tôi đã hiểu hết rồi”
Tay Giang Ninh nắm chặt lại thành quả đấm, không nói lời nào.