Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1647



“Cót “Bất kể phía sau chuyện này có ẩn tình gì, cậu cũng phải điều tra ra bằng được cho tôi! Cho dù có liên quan đến ai thì cũng phải bắt về đây cho tôi!”

“Một trưởng lão nhà họ Phương bị gi ết chết, dù vì lý do gì đi chăng nữa cũng phải bắt cho được tên sát nhân này, nghe rõ chưa?”

“RõI”

Phượng Hồng Sơn cung kính hô to.

Ông ta biết rằng Phương Uy đang bày tỏ trước thái độ của mình.

Ông ta không nghĩ tới Phương Thu sẽ dính líu đến chuyện này. Là một trong bốn người con của Phương Uy, Phương Thu chưa bao giờ được coi là người ưu tú nhất. Nhưng dù vậy, Phương Uy lại thật sự muốn trừng phạt Phương Thu thật nghiêm khắc, điều này khiến mọi người có chút run sợ.

“Chủ nhân, Phương Thu đến rồi”

Ngoài cửa đại điện, sắc mặt của Phương Thu tái mét.

Anh ta đã nghe nói về cái chết của Hắc Sơn!

Nghe thấy tiếng gọi mình từ bên trong, yết hầu của Phương Thu lên xuống liên tục, toàn thân đều cảm thấy sợ hãi.

Mặc dù người đàn ông ngồi trên kia là ba ruột của mình, nhưng anh ta vẫn nơm nớp lo sợ.

Bởi vì anh ta biết, đối với người nghiêm khắc như Phương Uy, dù người thân có là ai cũng sẽ không nhận!

Anh ta run rẩy bước vào đại điện, ngẩng đầu cung kính hô †o: “Chủ nhân!”

Ở nơi này, anh ta thậm chí còn không dám gọi là ba.

“Hừ”

Phương Uy vỗ một cái thật mạnh vào tay ghế, nói: “Phương Thu, cậu thật là to gan!”

Rầm một tiếng!

Phương Thu ngay lập tức quỳ xuống.

“Xin chủ nhân tha mạng!”

“Tha mạng?”

Phương Uy đứng lên, từ trên cao nhìn chằm chằm về phía Phương Thu ở dưới, nói: “Cậu nghĩ rằng mình là con trai tôi thì tôi sẽ tha mạng sao? Không tuân theo gia quy nên phạt như thế nào thì cứ phạt như thế đấy!”

“Cậu tự đi ra ngoài nhận tám mươi gậy đi!”

Trưởng lão về luật giới của nhà họ Phương là Hắc Sơn đã chết, vì vậy hiển nhiên Phương Uy sẽ trực tiếp quản lý chuyện này.

Ông ta không hỏi về những chuyện liên quan đến Hắc Sơn, mà ngay từ lúc bắt đầu đã tiến hành trừng phạt, không một chút khách khí nào, trực tiếp gọi người đem Phương Thu kéo ra khỏi cửa.

Chỉ một lúc sau, liền vang lên từng trận kêu la thảm thiết!

Trong đại sảnh, không ai dám mở miệng nói gì cả.

Mọi người đều biết tính tình của Phương Uy, từ trước đến nay luôn luôn là như thế. Không ai dám đứng ra can ngăn, vì nếu thế thì Phương Thu sẽ chỉ bị đánh càng nặng hơn mà thôi!

Tiếng hét dần dần nhỏ lại, Phương Thu bị kéo trở lại, nằm trên mặt đất, sau lưng đầy máu!