Mà Giang Ninh lại không hề lùi lại chút nào, tựa như không thấy nhìn được bàn tay kia vậy, một cú đấm đánh ra, là một cú đấm thẳng tắp không hề có chút do dự…
Trong nháy mắt, Phương Hồng Sơn hơi thay đổi sắc mặt, ông ta phát hiện mình không thể nào tiếp tục duy trì đòn tấn công đối với Giang Ninh, cho nên ngay lập tức rút tay của chính mình quay trở lại.
Phương Hồng Sơn đã dự đoán được rằng bản thân ông ta có thể đánh trúng Giang Ninh, nhưng mà trước khi đến giây phút đó, quả đấm của Giang Ninh đã đánh lên trái tim của ông †a mất rồi!
Hắc Sơn cũng chính là vì đã bị một cú đấm nện thẳng lên tim, khiến cho trái tim vỡ nát mà chết, cho nên ông ta không dám mạo hiểm!
“Lịch bịch!”
Phương Hồng Sơn lui về phía sau mấy bước, trên mặt hiện lên thêm nhiều vẻ kiêng ky.
Mà giờ phút này, đám người Diệp Sơn đã nhanh chóng tiến đến vây xung quanh Phương Hồng Sơn.
“Trước khi muốn tới Đông Hải gây chuyện, ông cũng không thử đi hỏi thăm một chút xem nơi này là vùng đất như thế nào sao?” Giang Ninh quát lên.
Càng không cần phải nói, nơi này còn là linh đường của Hà Đạo Nhân, là linh đường của sư phụ anh!
Giang Ninh anh không cho phép bất kỳ một người nào quấy rối ở nơi này!
Bên ngoài, đoàn người ước chừng trên trăm người của anh Cẩu đã bao vây toàn bộ đám người của Phương Hồng Sơn lại, mà ở phía bên ngoài nữa, vẫn còn có đến chừng hơn một nghìn người…
Giang Ninh nổi giận, toàn bộ Đông Hải cũng sẽ tức thì nổi giận!
Không chỉ là những người bên phía anh Cẩu, mà ngay cả là những đệ tử thông thường còn lại cũng sẽ nổi giận giống như anh!
Người chết là lớn nhất, nhưng nếu ngay cả sự tôn trọng tối thiểu mà cũng không có, vậy thì bọn họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho những loại người như vậy!
Phương Hồng Sơn chợt cảm thấy áp lực đang trở nên lớn dần.
Một mình Giang Ninh thôi cũng đã đủ để khiến cho người †a phải kiêng dè, ông ta không nghĩ tới được, thực lực của Giang Ninh vậy mà lại mạnh đến như vậy, mới chỉ đánh qua đánh lại một chiêu, nhưng mà ông ta đã có thể cảm giác được, thực lực của Giang Ninh quả thực là cực mạnh!
Cú đấm mang sức mạnh ác liệt và bá đạo kia, tuyệt đối không phải là thứ tầm thường.
Càng không cần phải nói, mỗi một người trong số đám người Diệp Sơn đang vây xung quanh ông ta lúc này đều là những cao thủ đang che giấu tài nghệ thực sự của bản thân.
Giới giang hồ đã sa sút nhiều năm, lại không nghĩ tới, vậy mà vẫn còn ẩn giấu không ít cao thủ.
Mà cố tình trùng hợp làm sao, những cao thủ này lại đều tập trung hết ở Võ quán Cực Đạo này!
Con ngươi của Phương Hồng Sơn hơi co lại, dường như ông ta đã ngay lập tức kịp phản ứng lại được vì sao Giang Ninh phải công khai Quyền phổ, chính là vì muốn thu hút những cao thủ chân chính đang giấu mình ở trong giới giang hồ!
Ai có thể không cảm thấy hứng thú đối với Quyền phổ chứ?
“Tôi là người của nhà họ Phương!” Phương Hồng Sơn lạnh lùng cười một tiếng, sau đó lại quét mắt nhìn mọi người: “Mấy người có biết, ba chữ “Nhà họ Phương” này có ý nghĩa như thế nào hay không?”
Giang Ninh nhìn chăm chằm vào Phương Hồng Sơn, từng bước từng bước đi tới.
Bước chân của anh rất nhẹ, giống như là đang sợ sẽ làm quấy rầy đến Hà Đạo Nhân đã ngủ say, nhưng mà mỗi một bước chân ấy lại đều như một cú nện búa nặng nề, hung hăng đập vào trên ngực của Phương Hồng Sơn!