Nhà họ Phương dựa vào cái gì mà có cảm giác kiêu ngạo cao như vậy.
Chương 1454: Muốn công bằng!
Cũng bởi vì mấy người bọn họ thuộc loại không coi ai ra gì, cũng bởi vì bọn họ khinh thường những đạo nhân, cũng bởi vì bọn họ… hai mươi năm…!”
Sư phụ và sư mẫu của anh đã bị chia cách hai mươi năm, thậm chí ngay cả những đạo nhận khác cũng bị nhà họ Phương khinh thường ép buộc chịu đau khổ hai mươi năm.
Hôm nay càng chết thảm hơn!
“Hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng này!”
Giang Ninh nhìn chăm chằm vào Phương Hạ: “Nếu như nhà họ Phương không thể làm được vậy thì tôi sẽ tự mình đi lấy!
Nói hết lời thì anh cũng không để ý đến Phương Hạ nữa.
Đây đã là một kẻ tàn phế, không khác gì với một con chó sắp chết cả.
Giang Ninh đứng ở của võ quán Cực Đạo, nhìn một vòng xung quanh, ngoại trừ người của Đông Hải thì còn lại là những người mới của võ quán Cực Đạo.
Bọn họ đã được nhìn thấy tận mắt Giang Ninh đã giết mấy người cao thủ của thế gia ẩn danh!
Bọn họ đã từng cho rằng mấy cao thủ kia của thế gia ẩn danh kia là tài giỏi nhất sao? Bọn họ nói là bọn họ giỏi hơn những người ở trong giới này là như vậy sao?
Liên tục cả hai lần đều bị Giang Ninh đấm vào bay ra mặt đất!
Bất kể là Phương Hồng Sơn có cầm lệnh bài nhà họ Phương ở trong tay thì trong mắt của Giang Ninh cũng không có gì khác biệt.
Dám ở Đông Hải gây sự thì nhất định phải trả một cái giá thật đắt!
Đây chính là cấm địa ở Đông Hải, trong quá khứ, hiện tại hay trong tương lai đều là một.
Nhìn thấy một đám người ở xung quanh đang vây quanh mình, nhìn thấy cái ánh mắt kia, cũng không có một chút nào sợ hãi, thậm chí không ít người còn muốn động thủ…
Giống như là bọn họ không thể chờ đợi được nữa mà hy vọng có thêm một ai đó của nhà họ Phương đến để bọn họ có thể tự mình làm điều này.
“Vì cái gì… Vì cái gì… Vì cái gì?”
Phương Hạ không hiểu là tại sao lại như vậy.
Anh ta chính là người nhà họ Phương, lúc trước chính là gia tộc đứng đầu trong giới này, so với bọn họ thì còn giỏi hơn!
Tại sao bọn họ lại không có nửa điểm sợ hãi với anh ta, điều này làm sao có thể xảy ra như vậy được!
Phương Hạ nằm ở trên mặt đất, đôi mắt chỉ có thể nhìn lên trời xanh, dân dần trở nên tối lại, áp lực khiến cho anh ta cảm thấy khó chịu đến không thở nổi.
Tròng mắt trắng của anh ta khẽ đảo, trực tiếp nhất đi.