Phương Đông lập tức gật đầu, nhìn chằm chằm Nam Sơn, cưởi tủm tỉm: “Vị trưởng lão của nhà họ Phương này, không về thiếu chỗ trống, xem ra tôi phải đề nghị với ba một chút, đổi vài người thích hợp lên”
Nghe câu nói này, sắc mặt Nam Sơn không thay đổi, nhưng trong lòng thầm vui vẻ, liên tục chắp tay: “Cậu tư anh minh”
Nói xong, cậu ta cung kinh lùi về sau, nhẹ giọng rời khỏi.
Phương Đông ngồi ở kia, trong ánh mắt có ý hung tợn.
Cái gì mà anh em ruột, cái gì mà bạn bè thân thiết, đến lúc cần giết, thì phải giết, tăng giá trị nhiều nhất mà thôi.
“Giang Ninh… Cái nồi này, chỉ có thể để cậu gánh vác rồi!”
Cùng lúc đó.
Trong hầm giam nhà họ Phương.
Nói là hầm giam, nhưng so với hầm giam trong tưởng tượng, hoàn toàn không giống nhau.
Ít nhất, người có thân phận giống như Phương Nhiễm, trên người dù gì cũng chảy dòng máu của nhà họ Phương, không đến mức bị giam vào trong cái hầm như thế này.
Hang núi sâu thẳm, chỉ có chút ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu xuyên vào.
Phương Uy đứng ở trước cửa hang núi, bên cạnh có hai người đi theo, tách ra hai bên, ông quay đầu nhìn Giang Ninh: “Phương Nhiễm mà cậu cần ở ngay bên trong hầm giam này, cậu dám đi vào không?”
Giang Ninh không nói gì, trực tiếp cất bước đi vào trong.
Phương Uy đi ở đẳng trước, Giang Ninh đi theo phía sau ông, vẻ mặt của anh bình tĩnh, dường như chẳng sợ hầm giam bên trong ngọn núi này, là cạm bãy trùng trùng, anh cũng không có chút sợ hãi!
Anh muốn đưa Phương Nhiễm đi, đây là nguyện vọng của Hà đạo nhân, chuyện mà Hà đạo nhân chưa hoàn thành, người làm đệ tử như anh, cho dù chết, cũng muốn giúp ông ấy hoàn thành.
Đường nhỏ khúc khuỷu âm u, hầm giam trong hang núi này cũng không tính là lớn, nhiều nhất chỉ có thể nhốt vài người mà thôi.
Mấy gian phòng ở được ngăn cách, chuyên môn giảm lỏng người phạm sai lầm trong gia tộc, để bọn họ ở đây sám hối.
“Rầm rầm”
Khóa cửa sắt vang lên một tiếng, Giang Ninh quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Phương Thu!
Hiển nhiên, Phương Thu cũng rất bất ngờ, không ngờ quay về nơi này, lại gặp Giang Ninh.
“Giang Ninh!”
Phương Thu lúc này, ngồi dưới đất, trên mặt không có chút huyết sắc, càng không còn chút tỉnh thần, bị nhốt ở trong vách tường sám hối, chưa đến lúc, là sẽ không có người đến thả anh ta đi.
Giang Ninh nhìn anh ta một cái, hơi hơi híp mắt.
“Đường đi đến nhà họ Phương của tôi, cũng là tên vô liêm sĩ này nói cho cậu nhỉ?”
Phương Uy thấy Giang Ninh liếc nhìn một cái, lại liếc nhìn Phương Thu một cái, trên mặt hiện vẻ chán ghét, một chút cũng không che giấu: “Người nhà họ Phương của tôi, tất cả đều là kẻ phản bội, khiến người ta thất vọng!”
Nghe được lời Phương Uy nói, cả người Phương Thu có chút run rẩy, anh ta giãy dụa, muốn giải thích hai câu, bản thân cái gì cũng không nói.