Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1690



Khuôn mặt kia, đã trở nên dữ tợn, tràn đầy sự phẫn nộ và không cam lòng.

Mỗi một câu nói của Giang Ninh, đều giống như con dao nhọn, đâm vào lồ ng ngực anh!

“Đáng thương.”

Giang Ninh lắc lắc đầu, thản nhiên nói một cậu, không để tâm đ ến bệnh tâm thần của Phương Thu, xoay người rời đi.

Phía sau, Phương Thu nắm tay nện ở trên cửa sắt, nặng lấy hơi, phãn nộ, không cam lòng, tất cả cảm xúc, đều thay đổi trên mặt anh ta.

Giang Ninh đi ra khỏi hang núi, bên ngoài đã vây quanh thành một vòng, ước chừng có khoảng mấy chục người!

Đảo mắt liếc qua một cái, không có một ai thấp hơn cấp bậc tông sư, hơn nữa hơi thở của hai đạo dũng mãnh kia, ở ngay gần đây!

“Bà ấy không chịu đi theo anh?”

Phương Uy đứng ở đó, hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Người nhà họ Phương tôi, anh muốn mang đi cũng không dễ dàng như vậy!”

“Cơ hội, tôi cũng đã cho anh rồi, nhưng anh không đưa bà ấy đi, vậy là do anh không có khả năng!”

Giang Ninh không để ý tới sự khiêu khích của Phương Uy, lại càng không quan tâm đ ến nhiều người vây quanh như vậy.

Anh biết họ không dám tùy tiện ra tay.

“Nếu tôi đã đến nhà họ Phương thì phải dẫn một người đi”

Giang Ninh nhìn về phía Phương Uy, hờ hững nói: “Nếu Phương Nhiễm không chịu đi theo tôi, vậy tôi dẫn người khác đi”

“Ngông cuồng!”

Phương Uy tức giận hét lên: “Nhà họ Phương của tôi lại để anh muốn làm gì thì làm à?”

“Phương Thu.”

Giang Ninh làm như không nghe thấy lời Phương Uy, thẳng thắn nói: “Thằng nhãi này khi ở Đông Hải đã phá hỏng cửa phòng làm việc của tôi đến giờ vẫn chưa bồi thường, thuyết phục tôi cho làm công trả nợ mà lại lén lút chạy đi”

“Thiếu nợ thì trả tiền, hai năm rõ mười.”

Thấy Phương Uy muốn nói, ngất lời ông ta thẳng thừng: “Hoặc là, anh ta đến trả, hoặc là Phương Hạ đến trả, ông tự mình chọn một cái đi: “Anht”

Phương Uy vừa muốn từ chối, nhưng khi Giang Ninh nói tới Phương Hạ, khuôn mặt ông ta mới lập đỏ bừng vì tức giận.

“Anh thật sự cho răng tôi không dám giết anh à!”

“Ông dám”

Giang Ninh vẫn bình tĩnh, mặt hờ hững như không: “Chỉ là ông không có bản lĩnh đó”

Anh cất bước đi ra ngoài một cách vững vàng khiến mười mấy cao thủ của nhà họ Phương rẽ ra một lối đi, không dám ngăn cản.

Chỉ riêng loại khí thế này đó thôi đã khiến họ phải kiêng nể!

Thong dong, điềm tĩnh, đối mặt với nguy hiểm không lo sợ!