Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1696



Anh ta thấy Giang Ninh cứ nhìn như vậy, thấy chết mà không cứu, tức đến nổ phổi.

Nhà họ Phương muốn giết mình, anh ta hận!

Giang Ninh thấy chết không cứu anh ta càng hận hơn!

Tên khốn kiếp này, không phải nói nhận mình làm đồ đệ sao?

Chẳng nhẽ muốn trơ mắt nhìn mình chết?

“Đây là chuyện nội bộ của nhà họ Phương, tôi không tiện xen vào.”

Giang Ninh nhẹ giọng nói: ‘Huống chỉ họ cũng không đối phó tôi, tôi không có lý do gì để ra tay cả.”

Phương Thu thực sự bị Giang Ninh làm cho tức đến muốn phun ra máu.

Âm!

Anh ta nhận thêm một cú đấm vào ngực, răng rắc một tiếng trực tiếp gãy xương. Mấy tên khốn kiếp này đúng là giết người thật sự!

Anh ta thấy mấy người móc dao găm ra, lóe lên ánh sáng lạnh, như thế muốn đâm vào cơ thể mình, chắc chắc hôm nay mình phải chết.

“Lý dol Tôi cho anh một lý do!”

Phương Thu lùi về phía sau vài bước, ngồi sụp xuống đất, khóe miệng đã đầy máu tươi. Dao găm trong tay mấy người kia nhắm ngay tim anh ta mà đâm thẳng vào!

Nhưng Phương Thu không để ý đến những chuyện này.

Anh ta chỉ nhìn chăm chằm Giang Ninh, gào lớn lên: “Có người muốn giết đồ đệ của anh, anh ngồi yên không để ý đến à!”

“Bùm bùm!”

Một làn sóng khí mạnh mẽ nổ ra trong chốc lát!

Mấy người bịt mặt còn chưa kịp phản ứng đã bất ngờ bị hất tung.

Gió mạnh qua đi, Giang Ninh đứng ở trước mặt Phương Thu, cúi đầu nhìn anh ta: “Gọi lại một tiếng cho tôi nghe”

Phương Thu nghiến răng: “Sư phụ!”

Giang Ninh lúc này mới gật đầu, quay đầu nhìn mấy người che mặt kia.

“Nghe thất “Vậy thì giết cả hai!”

Vừa dứt lời, mấy người bịt mặt lại lao về phía Giang Ninh.

Phương Thu nhất định phải chết, Giang Ninh muốn ngăn cản thì giết anh luôn. Giang Ninh chết rồi, người Đông Hải sẽ giận cá chém thớt lên Phương Hạ, muốn lấy mạng Phương Hạ.

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Vài bóng đen lướt nhanh xuống, con dao găm trên tay lóe lên tia sáng lạnh lão.

Phương Thu ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, hoàn toàn không quan tâm nữa, anh ta biết quá rõ thực lực của Giang Ninh.

Giang Ninh đứng ở đó không nhúc nhích lấy một phân, để mấy người kia tùy ý lao về phía mình.

Mãi đến một giây gần đến người đó!

Âm!