Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1752



Tống Tiểu Vũ nghiến răng kèn kẹt: “Ngài đáng lẽ ra là người nói lời phải giữ lấy lời mới đúng, yêu cầu mà ông nói tôi đã làm rồi, xin hãy thả người ra!”

Tư Mã Cao cười cười, khẽ lắc đầu.

Thả người, thả người thì cũng không thể nào mà dễ dàng như vậy được.

Mục đích của ông ta vẫn chưa hề đạt được, làm sao mà có thể thả người dễ dàng như vậy được.

Gia tộc Tư Mã Cao để cho ông ta xuống núi, đối với ông ta chỉ có một yêu cầu, đấy là phải lấy được một trang của quyền phổ, nếu như ông ta không thể làm tốt việc này thì làm sao mà quay về nói năng với gia tộc được?

Đến lúc đó bị trừng phạt thì chính là ông ta.

“Lâm thị ở miền Bắc này, còn có người nào mà bọn họ rất coi trọng nữa không?”

Tư Mã Cao không thèm để ý gì đến những lời nói của Tống Tiểu Vũ, tiếp tục hỏi, hiện giờ tâm tư của ông ta hoàn toàn là đặt vào Lâm thị.

Nhìn thấy sắc mặt của Tống Tiểu Vũ rất khó coi, ông ta chỉ thờ ơ nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi đương nhiên là người nói lời sẽ giữ lấy lời, nhưng mà với điều kiện là cậu phải hoàn thành được yêu cầu của tôi, với tình hình trước mắt mà nói thì rõ ràng là gia chủ Tống không hề đạt được yêu cầu mà chúng tôi đưa ra”

Ông ta nhìn chăm chằm vào Tống Tiểu Vũ, ánh mắt thoáng qua vẻ thâm độc: “Con của gia chủ Tống, tôi thấy là rất đáng yêu, gia chủ Tống không nhớ đến thăng bé ư?”

Từng câu từng chữ đều chứa đầy uy hiếp!

Cả người Tống Tiểu Vũ đều trở nên run rẩy, nắm chặt lấy nắm tay.

“Nhà họ Giang!”

Cậu ta nghiến răng nói: “Nhà họ Giang có quan hệ rất mật thiết với Lâm thị, ở miền Bắc này không có gia tộc lớn nào có thể sánh được với tầm quan trọng của nhà Giang đối với Lâm thị”

“Nhà họ Giang?”

Mắt của Tư Mã Giang sáng rực lên: “Cậu lẽ ra nên nói sớm cho tôi biết mới đúng”

Ông ta đứng thẳng dậy, không nói thêm gì nữa mà chỉ vẫy †a, mấy người đứng ở phía sau lập tức đi theo ông ta.

Tống Tiểu Vũ định nói thêm gì đó, nhưng mà Tư Mã Cao căn bản là không để cho cậu ta có cơ hội.

“Đừng có mà nhiều lời”

Người giám sát Tống Tiểu Vũ đưa mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: “Đại nhân muốn làm gì thì không phải là chuyện anh có thể nói nhiều được, hiểu không hả?”

Tống Tiểu Vũ nhìn chằm chăm người này, cười khẩy một tiếng: “Nếu như là tôi muốn khuyên ông ta đừng có mà đi tìm đường chết thì sao?”

Sắc mặt người đó lập tức thay đổi.

“Người nhà của tôi ở đâu?”

Tống Tiểu Vũ nói: “Anh chắc là biết chứ?”

“Biết thì làm sao? Anh cho là tôi sẽ nói cho anh biết sao!”

Người giám sát Tống Tiểu Vũ hừ một tiếng: “Làm tốt việc của mình đi, đừng có mà tự tìm lấy phiền phức!”

Tống Tiểu Vũ tỏ ra nhẹ nhõm hơn một chút, ngồi dựa vào lưng ghế, tự rót cho mình một chén nước trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, đặt chén nước trà xuống, khóej miệng nhếch lên mỉm cười.