Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1755



Bản thân đương nhiên muốn tìm Giang Ninh, chỉ là Đông Hải có cấm địa, nổi danh lẫy lưng, mạo hiểm đi vào Đông Hải quá nguy hiểm, nhà họ Phương chết nhiều người như vậy, lẽ nào cho rằng bọn họ không biết sao?

“Xem ra không giấu được rồi”

Tư Mã Cao hừ một tiếng: “Không sai, mục đích của tôi là Giang Ninh kia, quan hệ của anh ta và nhà họ Giang ông tôi đương nhiên biết, dùng các ông để uy hiếp anh ta, tôi cảm thấy đây là một cách hay đấy”

Ông ta thích như vậy, nói ra mục đích của mình, sau đó xem cảnh người ta đã biết rõ kết quả nhưng lại không biết phải làm sao, cảm giác đó thật sự khiến người ta rất vui.

Nhưng mấy người Giang Đạo Nhiên trước mắt này, biểu cảm trên mặt họ không chút thay đổi, vẫn không quan tâm như trước.

Dường như chuyện này chẳng liên quan gì đến họ vậy!

“Ông tìm Giang Ninh, đúng lúc lắm, anh ấy ở đây”

Hạ Lâm Bắc phất tay: “Anh ấy ở hậu viện ăn cơm, ông muốn tìm thì cứ đi tìm, đừng ảnh hưởng chúng tôi đánh cời”

Ông ta vô cùng phiền hà, tức giận tới nỗi muốn vứt tách trà đi, đập chết tên Tư Mã Cao này.

Mấy người nói xong thì tiếp tục chuyên tâm đánh cờ, để Tư Mã Cao tức giận, chỉ muốn tối nay tiêu diệt nhà họ Giang này ngay!

Mấy ngày ở miền Bắc này, ông ta chưa từng gặp ai dám nói chuyện với mình như vậy.

Bọn họ rốt cuộc không biết mình là ai, hay thật sự cho rằng là gia tộc giàu có bậc nhất thì không coi ai ra gì, mới kiêu căng ngạo mạn như vậy?

Thế nhưng nghe thấy Giang Ninh ở đây, Tư Mã Cao lập tức vui trong lòng.

Không ở cấm địa Đông Hải sao?

Giang Ninh còn dám rời khỏi cấm địa Đông Hải, rời khỏi nơi an toàn đó mà đi tìm cái chết sao!

“Đi”

Tư Mã Cao lạnh lùng hừ một tiếng, đưa hai người đi thẳng ra hậu viện.

Đi giết Giang Ninh trước đã!

Đai quyền anh mạnh nhất trên người ông ta coi như không phí công rồi!

Nhưng chính ông ta cũng không ngờ tới, sự việc lại sẽ thuận lợi như thế này.

Ban đầu ông ta cho răng phải ở miền Bắc, đè ép Đông Hải, ép Giang Ninh xuất hiện, kêu anh ta giao quyền phổ ra, nào ngờ được, nên này không biết sống chết lại chạy tới miền Bắc.

Lẽ nào anh ta không biết bây giờ mình đã bị nhà nhà nhìn chằm chằm, trở thành con mồi trong mắt rất nhiều người, trở thành con mồi béo bở nhất hay sao?

Lúc này, trong hậu viện.

Tiết Ninh vừa gắp đồ ăn cho Giang Ninh vừa cười ha ha nói: “Bao lâu rồi không tới miền Bắc thế?”

“Vũ Chân thật sự bận không tới được, con cũng bận thế sao? Dì còn nghĩ con chê tay nghề của dì không được như mẹ con: Trên bàn có mười mấy món, mà chỉ có một mình Giang Ninh ăn.

Biết Giang Ninh sắp tới, Tiết Ninh sáng sớm đã chuẩn bị làm ra nhiều món ăn ngon như vậy, chỉ sợ Giang Ninh ăn không ngon.

“Dì Ninh, dì định đấu với mẹ con ở trên không à.”

Giang Ninh dở khóc dở cười: “Một mình con ăn thật sự không ăn hết nổi, lần sau dì đừng làm nhiều như vậy nữa”