Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1784



Nhưng vẻ mặt anh ta chỉ trong nháy mắt lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tươi cười như ban đầu, như thể thất bại của trận đầu tiên này không có gì đáng để ý.

Cho dù Phương Uy có thể vì điều này mà tìm cơ hội làm khó, khiến gia tộc Tư Mã mất đi quyền lên tiếng.

“Phương Thuil”

Phương Uy quát một tiếng: “Học những phương thức bất nhập này của giới giang hồ, anh không cảm thấy mất mặt sao?”

“Tôi đã nói rồi, chuyện mất mặt nhất của tôi trên đời này là từng xem mình như người nhà họ Phương!”

Phương Thu trực tiếp duõi tay, chỉ về phía những người khác của bảy gia tộc còn lại, lạnh lùng nói: “Còn có ai nữa, lên hết đi!”

“Đừng cho là gia tộc ở ở ẩn gì đó mà nghĩ mình ghê gớm lắm, đúng là ếch ngồi đáy giếng!”

Nghe vậy, những trưởng lão của gia tộc khác đều không vui ra mặt.

Bị người khác chỉ thẳng mặt mắng như vậy, bọn họ thật sự vô cùng tức giận.

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ đang muốn lên thì Phương Uy lại trực tiếp đứng dậy.

Ông ta quay đầu, liếc mắt nhìn trưởng lão nhà Hoàng Phủ, con ngươi sắc lạnh, như thể tạo thành một lưỡi kiếm sắc bén!

“Tôi sẽ tự tay gi ết chết anh ta!”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ lại ngồi lại vị trí.

“Gia chủ Phương vì nghĩa diệt thân, tôi thật sự bội phục”

Phương Uy đi tới, hai người cách nhau chưa tới năm mét!

Hai đôi mắt đối diện lẫn nhau, nhìn đối phương, con ngươi tràn đầy sát khí, vô cùng dị thường.

“Hai mươi năm, nhận giặc làm bat”

Phương Thu nắm chặt tay, khớp xương khẽ rung lên: “Ông hại chết ba tôi, cầm tù mẹ tôi… món nợ này, tôi nhất định phải tính sổ với ông!”

Âm vang!

Anh ta căn bản không muốn nói thêm nhiều lời thừa thãi, giậm chân một cái, cả người rung lên.

Một quyền vung ra, vô cùng mãnh liệt!

Vẻ mặt Phương Uy tràn đầy hung ác, là kiểu không sợ chết, Bang!

Phương Uy cũng vung ra một quyền, hai nắm tay va vào nhau vang lên một âm thanh sắc bén đến đinh tai nhức óc.

“Loại con hoang như anh… thứ con hoang làm mất mặt nhà họ Phương, hai mươi năm trước, tôi nên gi ết chết anh mới phải!”

Âm vang!

Sát khí bùng nổi Hai người không ai chịu nhường ai!

Chỉ trong nháy mắt đã giao thủ mười mấy chiêu.

Bang!

Bang!

Bang!

Phương Thu như thể phát điên, múa may bàn tay, không