Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1797



Giang Ninh nói: “Nếu như ông muốn ở lại, đương nhiên cũng có thể, người muốn ở lại nơi này cũng không ít đâu”

Nghe vậy, trong lòng Phương Uy chấn động.

Phương Thu!

Phương Thu rất muốn giết mình, lại càng không cần phải nói, còn có một tên Phương Nhiễm nữa.

Ông ta quay đầu, nhìn thoáng qua chung quanh, ánh mắt của mỗi đệ tử của võ quán Cực Đạo khi nhìn mình đều mang theo sát ý nồng đậm.

Phương Thu hận mình, những người này cũng hận ông ta như Phương Thu vậy!

Nếu như ông ta ở lại, tuyệt đối sống không được mấy ngày, thậm chí đều không cần đến lượt Giang Ninh động thủ.

Phương Uy do dự.

Ông ta há to miệng, nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại nói không ra lời, cái này rõ ràng chính là Giang Ninh đang dùng kế ly gián các Dòng họ lánh đời, nhưng ông ta lại không có cách nào phản kháng.

Loại cảm giác ấm ức này làm cho Phương Uy rất khó chịu.

Phương Uy quay đầu, nhìn thoáng qua những trưởng lão nhà khác, từ trong mắt của bọn họ, rõ ràng có thế nhìn thấy loại hoài nghỉ kia, càng ngày càng đậm.

“Tôi sẽ phụ trách việc đem tin tức mang về, các nhà có đồng ý trả giá đắt để chuộc người hay không, ta không thể cam đoan”

Ông ta cản răng nói: “Tôi hi vọng các người có thế tỉnh táo một chút, không nên trúng kế ly gián của tên nhóc này!”

Mấy trưởng lão chỉ là hừ một tiếng, không nói gì Người đang phải nép mình dưới mái hiên nhà người ta, bây giờ bọn họ có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng mà thôi.

Giang Ninh muốn cầm tù bọn họ, bọn họ phản kháng chính là chết, không ai về ngốc đến mức cho Giang Ninh lý do ra ta.

Mà Phương Uy này. Cả nhà tải ứng dụng truyện hola để đọc tiếp nhé!

Giờ phút này bọn họ làm sao có thể tin tưởng ông ta, nghĩ kỹ lại, tất cả những chuyện này có thế là nhà họ Phương cùng Giang Ninh hợp tác, cố ý gài bẫy bảy nhà khác.

Mọi người không quan tâm đ ến Phương Uy, Phương Uy cũng biết, mình bây giờ có nói cái gì cũng đều vô dụng Ông ta lạnh lùng nhìn Giang Ninh một chút.

“Cậu thả tôi trở về, nhất định sẽ hối hận!”

Phương Uy khiêu khích nói Giang Ninh không để ý đến.

Anh vẫy tay một cái, người của hai bên toàn bộ giải tán, nhường ra một con đường Phương Uy hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, lập tức bước nhanh ra ngoài, nếu như không đi, ông ta sợ mình cũng đi không được nữa Đira từ võ quán Cực Đạo, Phương Uy nhìn quanh hai bên, một mảnh đen kịt, lít nha lít nhít người, cũng không nhịn được có chút sợ đến vỡ mật.

E rằng… Khoảng chừng hơn nghìn người? Không chỉ bao nhiêu đó đâu!

Đông Hải quả nhiên đáng sợ, danh xưng cấm địa, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.

Hôm nay Giang Ninh không thả mình đi, vậy bọn họ muốn đi, là tuyệt đối đi không được.

Trong lòng của ông ta cũng càng hiểu ra rõ ràng, muốn đối phó Giang Ninh, liền tuyệt đối không thế tiến hành tại Đông Hải, chỉ có chờ Giang Ninh rời khỏi Đông Hải, không có những người này làm chỗ dựa thì còn được.

Phương Uy chật vật mà chạy, ngoài miệng nói dọa, dưới chân lại giống hệt như lau đầu, nhanh chóng chạy đi.

Sắc mặt bảy trưởng lão nhà khác đều trở nên khó coi “Giang Ninh, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ hít sâu một hơi, cảm giác ngực mình đau đớn dữ dội “Không muốn gì cả, các vị chỉ cần yên ổn ở lại đây đợi đến khi người nhà đến chuộc thì có thể trở về, quy tắc chính là quy tắc, đây chính là quy tắc của Đông Hải”

Giang Ninh nói: “Các người có thể thử lén lút chạy đi, lấy thực lực đỉnh cấp đại tông sư của các người, tôi có thế cam đoan… Không ai có thế còn sống mà đi khỏi Đông Hải!

Anh đột nhiên nở nụ cười.