Giang Ninh không thể giết bọn họ, giết bọn họ thì đồng nghĩa với là đắc tội tất cả dòng họ lánh đời, cho dù cậu ta đạt được tất cả quyền phổ đi chăng nữa thì cũng không có cơ hội khám phá bí mật bên trong quyền phổ đó.
Cho nên cậu ta không chỉ có không dám giết bọn họ, còn phải làm bọn họ vui lòng, không thể đắc tội bọn họ!
Nghĩ đến cái này trong lòng mấy trưởng lão đã rõ ràng, vừa nãy khi ở bên trong võ quán, Giang Ninh bộc phát năng lực là vì mặt mũi, giữ gìn tôn nghiêm và địa vị của võ quán Cực Đạo.
“Nếu như tôi nghĩ không sai, về sau, hẳn là chín dòng họ lánh đời.”
Từ Mã gia trưởng lão thấp giọng: “Đông Hải này, vượt qua vòng kiểm sát của tám gia tộc lớn!”
Mấy trưởng lão nghe vậy, đều không nói gì Thực lực của Giang Ninh rất mạnh, lại càng không cần phải nói, nơi vùng cấm Đông Hải này nghiễm nhiên đã trở thành một thế lực to lớn thực sựt Bất kế là ai, chỉ căn người đó ở Đông Hải thì chỉ có thể phụ thuộc vào sự quyết định của Giang Ninh.
Cho dù là tám dòng họ lánh đời, cũng giống như thế, vùng cấm Đông Hải hiển nhiên đã trở thành một thế lực to lớn ngoài tám gia tộc lớn.
Chín tập quyền phố, chín gia tộc lớn!
Kể từ đó, mới là công bắng, cứ như chuyện này đã được nơi sâu xa nào đó định sẵn từ lâu.
“Câu ta muốn làm cái gì, rất nhanh sẽ biết thôi”
Tư Mã gia trưởng lão hừ một tiếng, cảm giác vết thương còn có chút đau, ngẩng đầu nhìn căn phòng được sắp xếp cho mình một chút, không nói gì nữa, đi thẳng vào. Cả nhà đọc tại ứng dụng truyện Hola nhé!
Mấy người còn lại cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Tất cả mọi người đã có kinh nghiệm dày dặn ở trên giang hồ, những chuyện trải qua cũng đủ nhiều, nên cũng hiểu được khi thế cục đã định là không có cách nào chối cãi được.
Thực lực của Giang Ninh..
Chỉ ngẫm lại thôi, bọn họ cũng đã cảm thấy kinh khủng, cho dù có thêm một Dòng họ lánh đời tồn tại nữa, bọn họ cũng không thể chống đối được.
Cùng lúc đó.
Phương Thu đã xử lý tốt vết thương, sắc mặt còn có chút tái nhợt Chỉ là ánh mắt của anh ta, càng ngày sáng tỏ.
“Vì sao lại thả Phương Uy đi?”
Anh ta có chút không hiểu.
Nhà họ Phương Giang Ninh giữ lại bảy trưởng lão của bảy gia tộc, chỉ thả đi duy nhất một mình Phương Uy, người mà anh muốn giết nhất, chính là Phương Uy!
Hại chết Hà đạo nhân, xét đến cùng vẫn là Phương Uy!
Cầm tù hành hạ Phương Nhiễm hai mươi năm, cũng chính là ông ta, Giang Ninh làm vậy không phải là đang thả hổ về rừng hay sao.
“Anh vốn có thể giết ông ta để báo thù!”
Phương Thu hít sâu một hơi, trong giọng nó có mang theo chút kích động, “Tôi nói, giết ông ta, là chuyện của cậu”
Giang Ninh nói: “Vẽ phần những người khác, không phải tất cả các Đòng họ lánh đời đều đáng chết, đáng chết, chỉ có nhà họ Phương”
“Cậu cứ dưỡng thương cho tốt, ngày đó sẽ đến nhanh thôi”
Anh không giải thích quá nhiều.
Phương Thu cũng không tiếp tục hỏi, ở chung với Giang Ninh một thời gian, Phương Thu biết, mỗi một chuyện mà Giang Ninh làm đều đã được tính toán kỹ càng.
Không chỉ là trước mắt, nhìn thêm nữa, càng là tính toán kỹ cho sau này.
Anh ta biết, trong tay Giang Ninh có quyền phổ, đến cả cái chết của Hà đạo nhân, chỉ sợ đều là vì dẫn đạo cho Giang Ninh, đi tìm nhiều thứ hơn. Phương Thu biết rõ ràng điếm này, Giang Ninh lại càng rồ ràng hơn.
Giữ lại mấy nhà khác, dĩ nhiên chính là vì mục đích này, vì thu tập được tất cả sách võ thuật, khám phá địa đồ bí mật phía sau sách võ thuật.