Tư Mã Cương không hành động, Những người xung quanh, chỉ cần dùng ánh mắt, cũng đủ để g iết chết ông ấy rồi.
Từ Mã Tuyền lập tức chạy lại, toàn thân phát run, tới lông tơ đều dựng ngược cả lên.
Mấy ngày này, cậu ta là thật sự hiếu được, thành phố Đông Hải này đáng sợ biết bao, hiểu được Giang Ninh đáng sợ thế nào, không chỉ là có nhiều người như vậy, giữ gìn anh ta, bảo vệ anh ta, thậm chí nếu phải hy sinh cả tính mạng cũng muốn bảo vệ Giang Ninh.
Cho dù Tư Mã Cương thật sự ra tay, sợ rằng ông ấy không phải đối thủ của Giang Ninh!
Cho dù ông ấy có thế giết Giang Ninh, nhưng ông ấy có thế sống sót mà rời khỏi Đông Hải không?
Đám người tức giận, sẽ nuốt chửng ông ấy, thậm chí có thế tới núi Chung Nam. hủy diệt cả nhà họ Tư Mã Giang Ninh không thể chọc, vùng cấm Đông Hải càng không thế chọc, là bởi vì thế này đó.
“Đại trưởng lão!”
Tư Mã tuyền cần răng, lắc đầu nói: “Xin ông hãy nghĩ lại”
Bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, càng không phải là lúc bộc phát tính nóng nảy của bản thân, cho dù là quyết định làm gì, đều phải suy nghĩ về hậu quả!
Cậu ta biết như vậy rất nghẹn khuất, đặc biệt là đối với người như Tư Mã Cương là trưởng lão của một gia tộc lớn, địa vị cao, bây giờ lại bị người cứng rắn đè đầu xuống, Đừng nói Tư Mã Cương, cho dù là cậu ta, cũng sẽ cảm thấy nhục nhã, nhưng vì nhà họ Tư Mã, họ nhất định phải nhắn.
Tư Mã Cương không nói chu) Ông ta nhìn đám người vây xung quanh, có tới hàng vạn người nhỉ?
Không ngừng!
Ở xa xa còn có tiếng còi xe ô tô, tiếng bước chân, tiếng người huyện náo, sẽ ngày càng có nhiều người tới, dường như là cá thành phố đang tới!
Giang Ninh thế mà lại nổi tiếng như vậy, bản thân đúng là đánh giá thấp anh ta rồi.
Nhưng bây giờ, ông ta tới bậc thang để đi xuống cũng không có, Giang Ninh thì đứng ở đó, nếu ông ta không dám ra tay, vậy ông ta thân là đại trưởng lão của nhà họ Tư Mã, còn có mặt mũi gì chứ?
Nhưng nếu ông ta động tay rồi Hôm nay, muốn sống sót mà ra khỏi Đông Hải, là tuyệt đối không có khả năng.
Nghẹn khuất!
Chỉ là sắc mặt tái xanh.
Giang Ninh ở ngay trước mặt, cứ nhìn bản thân như vậy, nhưng ông ấy không dám ra tay.
Vừa rồi còn buông lời càn rỡ, muốn giết Giang Ninh, còn muốn bọn họ thả người, nhưng bây giờ ông ấy không làm được cái gì cả, ở Đông Hải này, ông ấy căn bản không quyền được nói Tư Mã Cương cuối cùng cũng không ra tay.
Cho dù trong lòng ông ấy rất hận không thể trực tiếp tiến lên, một chưởng đánh chết Giang Ninh, nhưng ông ấy không hề cử động, ông ấy biết một khi bản thân ra tay, liền không có đường lui, người chết sẽ chỉ là chính mình.
Giang Ninh nhìn ông ấy, lạnh lùng nói: “Không giết phải không?”
Đây giống như là tát một cái cực kỳ hung hăng lên mặt Tư Mã Cương mà không hề nương tay!
Từ Mã Cương cần răng: “Cậu muốn thế nào, mới chịu thả người?”
Đôi mắt của ông ấy, sát khí ngút trời, mạnh mẽ nhịn ý muốn giết người của mình, nhìn chấm châm Giang Ninh, nếu dùng mất mà có thể giết người, thì Giang Ninh của giờ phút này đã bị giết không biết bao lần rồi “Tôi nói rồi, đưa đồ tới đổi”
Giang Ninh chỉ vào Tư Mã Tuyền: “Chỉ cần đồ vào chỗ, ông có thể đưa cậu ta đi”
“Tư Mã Hãng đâu?”
Tư Mã Cương không để ý Tư Mã Tuyền, nhưng ông ta để ý cháu trai mình, “Cũng vậy”
Giang Ninh Nói: “Cái tên rác rưởi ấy, tôi không có hứng giữ hản lại”